![]() | ![]() ![]() |
Mày hả bưởi? Chết mày chưa! Há há.
_ Cô làm cái gì vậy? - Hắn tối mặt, giọng nhỏ xíu hỏi như nhắc nhở.
Tôi cứ hào phóng vun ra thêm vài hàng nước mắt (cá sấu) để bôi nhọ hắn. Dù gì hắn đã làm xấu hình ảnh của tôi rồi vậy thì xấu mặt phải xấu chung mới vui chứ!
Gió hong khô ánh nắng chắt chiu vàng vọt. Tôi vào con người đó vẫn đứng giữa con đường. Phía xa, người đông đúc ham vui đứng ngó bàn luận.
_ Anh tưởng có số tiền này là anh rũ bỏ hết trách nhiệm được sao? Ngày xưa, anh nói anh yêu tôi. Anh mãi mãi ở bên tôi. Anh dùng lời ngon tiếng ngọt để lấy đi cái quý nhất của tôi! Vậy mà giờ đây anh giàu có! Anh lại quên đi những gì mình đã nói, anh muốn bỏ rơi tôi. Quăng cho tôi một mớ tiền rồi muốn đuổi tôi đi thật xa để anh chối bỏ tất cả! Anh sợ người ta biết quá khứ của mình. Ngày xưa tôi phải làm việc tối mặt tối mũi để anh học hành thành tài! Bây giờ anh thành danh thì chê tôi nghèo hèn, vô dụng, anh bạc đãi tôi! Anh ác lắm! Anh đê tiện lắm! Hôm nay tôi có chết thành ma tôi cũng không tha cho anh! Hu..Hu…Hu! - Tôi chỉ vào mặt hắn khóc sướt mướt. Oh yeah! Mọi người đã đổ xô nhìn hắn khinh khi. Lúc nãy cậu khinh tôi, hiện tại bao nhiêu người đang khinh cậu? Giờ đây tôi trả gấp mười gấp trăm lần, xem ai đau hơn?
_ Cô!!!! - Hắn cứng họng không nói nên lời, mặt thì đỏ bừng, chắc có lẽ là vì xấu hổ. Trong mắt mọi người giờ đây tôi là một cô gái đáng thương bị người yêu ruồng bỏ, mà người con trai vô ơn đó lại chính là hắn ta. Xem ra tôi cũng có năng khiếu diễn xuất lắm nhỉ.
_ Anh đừng nói nữa! Anh đừng xỉ vả tôi nữa! Được rồi! Tôi sẽ nghe lời anh! Tôi sẽ biến khỏi mắt anh, biến khỏi thế gian này, mang theo cả giọt máu của anh biến khỏi trần đời này mãi mãi và mãi mãi! Không bao giờ gặp anh nữa! Vĩnh biệt!- Tôi vẫn tự biên tự diễn với màn mưa nước mắt. Đôi mắt xanh xám ướt nhoà lệ. Trong lòng tôi thì đang hân hoan như vừa hạ Knock out một đối thủ khi luyện võ.
_ Tôi…..! - Hắn vẫn không soạn được câu nào để đối thoại với tôi. Ánh mắt nâu đỏ nhìn tôi đầy khổ sở, uất ức.
_ Đồ sở khanh!
_ Đồ độc ác!
_ Tôi nghiệp cô gái quá! Nhìn mặt hắn ta sáng sủa tưởng đâu người tốt có thể nương tựa tấm thân! Không ngờ….! Gặp tôi là tôi băm hắn ra làm ngàn mảnh, nấu nhừ đem pha với cám cho heo ăn, trộn chung với rau củ cho cá ăn!
_ Đúng là không có tính người! Ngay cả cốt nhục của mình mà cũng không thừa nhận!
_ Không thừa nhận thì thôi! Cớ gì phải xỉ vả, ruồng bỏ thế chứ! Đồ ác nhơn thất đức!
…………….
Đó là những lời bình luận của những người đi đường, tò mò xem một màn kịch bi thương. Tôi hí hửng cười trộm nghênh mắt thách thức hắn.
Không biết từ đâu có một toán người ngồi trong những chiếc "xế hộp" màu đen rầm rập kéo tới giải tán đám đông:
_ Tránh ra! Tránh ra! Tránh ra! Giải tán đi!
_ Bậy giờ cô muốn gì? - Hắn giận dữ cúi xuống rít lên. Đuôi mắt giật giật nhăn nhó tức giận.
_ Được! Nếu cậu hỏi thì tôi nói! Nếu cậu chịu xin lỗi tôi một tiếng thì tôi sẽ tha cho cậu! - Tôi quệt nước mắt, đứng dậy nở nụ cười nửa miệng uy hiếp hắn.
_ Cô….! Cô đừng quá đáng! Tôi sẽ không bao giờ xin lỗi cô đâu! - Hắn gắt lên, mặt đỏ gay như đoá hoa dâm bụt.
_ Người quá đáng không phải là tôi mà là cậu mới đúng. Nếu cậu không xin lỗi thì………..! - Tôi rầm rừ muốn làm sôi máu .
_ Thì sao? Cô đừng giở nhiều trò chi cho mệt tôi sẽ không xin lỗi đâu! - Hắn kiên quyết, mắt hướng về tôi lãnh đạm.
_ Không! Tôi đâu rảnh để giở nhiều trò……..!