![]() | ![]() ![]() |
Bộ tưởng có tiền là ngon lắm sao? Coi như hôm nay em xui mới gặp được chị.
Tôi mím môi cười “dịu dàng” cúi xuống nhặt tiền, cảm nhận rõ ánh mắt hả hê của hắn:
_ Làm giá chi vậy? Cứ ngoan ngoãn như thế có tốt không? Đỡ tốn thời gian! - Hắn chế giễu, giọng nói khiêu khích lòng tự ái của tôi đến cực độ.
Tôi nhặt từng tờ bạc rồi lẩm nhẩm đếm. Trời! Tiền! Quá trời tiền luôn! ( $_$ ) Từ nhỏ tới giờ tôi chưa lần nào cầm trên tay số tiền lớn như vậy cả! Nhìn lại ánh mắt khinh nhờn của hắn, tôi nhếch môi, vuốt vuốt mái tóc đứng dậy. Mắt liếc qua chiếc xe thảm hơn đống phế liệu ở vựa ve chai của mình cười trừ:
_ Bộ số tiền này nhiều lắm sao? Số tiền này đúng là lớn, nó có thể dư mua chiếc xe khác tốt hơn thế! Nhưng nó có thể mua được …… Sĩ diện, lòng tự ái của tôi không? - Giọng nói của tôi nhẹ như tơ nhưng nó sắc như dao cạo.
_ Muốn thêm sao? Được thôi! Coi như là tiền thuốc men cho cô! - Hắn cười khẩy rồi lại móc bóp đưa cho tôi.
Tôi đưa mắt nhìn số tiền hắn dúi vào tay tôi, môi cắn chặt lại, mặt tối sầm. Đồ ấu trĩ!
_ Phập!
_ Bộ cậu tưởng có tiền là ngon lắm sao? Bộ cậu tưởng có tiền là mua tiên cũng được sao? Hứ! Phải! Phải tuy tôi không có nhiều tiền nhưng tôi còn có tự trọng của tôi. Chưa bao giờ tôi phải quỳ xuống nhận tiền bố thí của ai cả. Cậu là người đê tiện, bỉ ổi, vô liêm sỉ, ấu trĩ, trơ trẽn, hèn hạ nhất mà tôi từng gặp. Cậu tưởng lúc nào tiền cũng là trên hết sao? Tôi khinh những kẻ như vậy lắm! Cậu đang làm một hành động ngớ ngẩn của một kẻ lắm tiền nhiều của. Những kẻ như vậy thì sớm muộn gì thì cũng bị trời trả báo thôi! - Tôi quăng nguyên xấp tiền vào mặt con người đó, chử.i xối xả như tát nước vào mặt hắn. Phải! Tôi đang bị hắn sỉ nhục, lăng mạ! Lòng tự trọng của tôi đang bị tổn thương. Hắn dám xem tôi là một kẻ cơ hội, ăn vạ, hèn mọn à? Nghĩ tới đây tôi ức không chịu nổi. Cảm giác cổ họng tôi như nghẹn đắng hẳn lại, khóe mắt tôi như có một màn sương mờ che phủ, vị mằn mặn, hơi cay cay từ cổ xông lên mũi. Trái tim chợt đau một cách khó chịu mà không hiểu vì sao. Cảm giác bị sỉ nhục là vậy sao? Không xong rồi! Tôi đang chử.i hắn mà nước mắt lít tít trào ra. Một giọt, hai giọt, rồi ba, bốn, năm giọt….. Sao lại như vậy chứ? Tôi khóc à? Tự dưng tôi không ngăn nổi tiếng nấc nghẹn ngào ở cổ:
_Hic…hic…..hức…..hức…..hu…hu! - Tôi khóc thút thít, cúi gầm mặt xuống để che đi những giọt nước mắt lăn dài trên má.
_ Nè? Cô sao vậy? Định giở trò gì nữa sao? - Hắn ngẩn ra một chút rồi cúi xuống nhìn tôi (Chiều cao của hắn khủng thật).
_Hu….Hu…hic….Oa….Oa - Sao vầy nè? Tự dưng lại khóc sướt mướt như con nít vậy trời? Chính tôi cũng chẳng hiểu nổi tôi nữa. Nín mau! Nín đi chứ! (Xấu hổ chết đi được!).
_ Nè! Sao cô lắm chiêu nhiều kế thế hả? Trò gì nữa? Tôi không có nhiều thời gian để đùa với cô nữa đâu! - Hắn nói tiếp, nhưng nghe giọng mềm hơn. Chẳng lẽ hắn sợ nước mắt con gái? À không! Hắn sợ sẽ bị quê vì đây là giữa đường, mọi người bắt đầu nhìn theo chỉ trỏ. Được lắm! Chỉ có “Sa lệ kế” mới thấm với hắn. “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng” quả là không sai mà. Tôi sẽ dùng chiêu này để áp đặt hắn. Dù gì thì tôi cũng đã khóc vì hắn sỉ nhục tôi, giờ thì cho thêm vài giọt nữa chắc không sao. Vậy thì……he he....
_ Hu hu hu hu! Tại sao lại như chứ? Tại sao anh lại bỏ rơi em để theo người con gái khác! Vậy đã đành! Đằng này anh còn tỏ ra không quen em! Tại sao khi anh giàu sang anh lại quên mất em? Anh là đồ tồi! Một kẻ vong ân bội nghĩa! Một kẻ vô trách nhiệm! Tôi hận anh!....Hức…. Hu…hu….! - Em ơi, em chọc nhầm ma nữ như chị là em tận mạng rồi! Xem kìa! Mọi người bu đông hơn để bàn tán. Mọi ánh mắt hiếu kỳ chỉ trỏ vào chúng tôi.