![]() | ![]() ![]() |
_ Kệ tôi! Đưa đây đừng nói nhiều! - Cố trấn tĩnh tâm hồn mong manh, yếu đuối, dễ dụ của mình bằng thái độ gắt gỏng với hắn.
_ Nè! 700 nghìn chẵn luôn đó! Làm ơn đi nhanh một cái!
_ Tôi chỉ lấy đúng số tiền tôi cần! 80 nghìn này là của anh! Tôi đi đây! - Tôi mở ví đưa tiền thối về tay hắn, mặt vẫn hầm hố (nhưng đỏ lựng).
_ Đi đi! Cảm ơn sự "trung thực" của cô! - Hắn phẩy phẩy tay.
Tôi chợt muốn dạy dỗ hắn lần nữa, nguýt ngoắt cười gian rồi ngẩng mặt:
_ À quên! Chị nhắc cho cưng nhớ! Cưng đừng có mà hống hách nữa! Kẻo có ngày có kết quả còn tệ hơn ngày hôm nay nữa đó! - Hít hơi sâu, tôi tiếp lời:
_ NHỚ! ĐỪNG BAO GIỜ KHINH THƯỜNG NGƯỜI KHÁC, ĐẶC BIỆT ĐÓ LÀ CON GÁI! BIẾT CHƯA?- BỤP! - tôi gằn lên từng chữ và tặng cho hắn cái đạp đau điếng ở chân rồi chạy tuốt.
_ CON NHỎ KIA! - Hắn hét lên tức giận, cúi xuống ôm chân la ó.
_ Có sao không cậu chủ? - Người con trai phục dịch của hắn tỏ ra lo lắng nhưng vẫn tủm tỉm cười.
Trời vàng nhạt không tí nắng, tôi dắt chiếc xe không ra xe của mình chạy như con hâm. Lòng cứ nơm nớp sợ hắn đuổi theo trả thù (ăn ở có đức quá mà!). Haizz, kiểu này em xe đạp của tôi phải nằm viện lâu đây. Hi vọng là số tiền hắn đền sẽ đủ.
Tôi đảo mắt lấm lét xung quanh, dáng chiếc Limo và hai người kia nhạt dần, hắn không đuổi theo! A men!
Một ngày mà ôm hai mối thù, chà chà, xem ra thì rắc rối dài đây! Cầu mong cho tôi đừng gặp hắn nữa, không thì hắn sẽ tan xác với tôi mất thôi. Bởi vậy ta nói: Đời tuy có nhiều giai đẹp nhưng không thằng nào giống thằng nào!
Tên đó rất handsome nhưng rất tiếc đã bị tôi đánh rớt mất rồi. Cứ xem như xui đi. Dắt em xe đi sửa cái đã.
Ý, quên! Cuộc hẹn... Thôi xong rồi! Con Dolly nó xé xác tôi ra cho xem.
Chạy, chạy thôi Mai ơi! Hello Friend thẳng tiến! Lại phải đi xe "căng hải" nữa rồi! Mệt ghê á!
***
Khuất xa, tại đầu một con đường vắng, vẫn có hai con người đang xầm xì:
_Hừ! Con gái gì mà dữ như cọp! Chẳng giống một người mang dòng dõi quý tộc gì cả. Em có làm gì đâu mà cô ta hành hạ em như vậy chứ? - Chàng trai có đôi mắt màu nâu đỏ bực dọc than vãn.
_ Hi hi công nhận cô ấy thú vị thật! Làm em ú ớ chả nói được gì luôn. Há há! Cuối cùng thì cũng có người trị được em rồi! Bình thường em hung hăng, ngang tàng lắm mà? Sao hôm nay lại để thua một cô nhóc thế Hiểu Minh? - Anh chàng Tây Dương khoái trá cười suốt.
_ Khinh khủng chứ thú vị nỗi gì! Người giám hộ của cô ấy dạy dỗ thế nào mà cô ta không ra dáng một thiên kim tiểu thư, cứ như là được lai tạo từ gen của cọp cái vào người ấy. Nếu cô gái nào cũng như con nhỏ đó chắc em không dám ra đường luôn quá! - Tên con trai tóc nâu lắc đầu chán nản.
_ Hế hế! Như vậy mới đặc biệt chứ! Cô ta rất có cá tính! Hại em từ một đại thiếu gia danh giá trở thành một kẻ sở khanh, bỉ ổi, phụ tình! Hay thật! Thế mới xứng danh là một hậu duệ chứ! Ha ha, mà em nói cũng đúng! Nếu như cô gái nào cũng như nhóc hồi nãy thì anh e không biết em sẽ thành hạng người gì nữa! Ha ha càng nghĩ càng tức cười! - Alex không nhịn được nữa, cười không ngừng nghỉ, cười như một tên hâm loạn.
_Cô là mà là "thiên thần"? Ma nữ thì có! Chắc em phải đòi đổi người khác quá! Không thể nào giám sát một đứa tưng tửng như vậy! - Minh bĩu môi chán ghét. Ánh mắt phức tạp dõi theo cái dáng nhỏ xíu của cô gái đang thục mạng chạy phía xa.
_Không! Quỷ nói đúng. Cô ấy rất tiềm năng. Ván cờ này thành bại thế nào là do một phần quyết định của cô ấy. - Alex bỏ tay vào túi, mâu quang ẩn chứa nhiều sự tình nhiễu loạn che giấu.
_Chả có hứng thú! - Cánh môi kia hờ hững cong nhẹ.