![]() | ![]() ![]() |
Đôi mắt nâu đỏ vì nghe tiếng rên rỉ sau lưng nên động lòng quay lại nhìn. Thế thôi đã bị ngài đạo diễn ma giáo kia nạp cho một tràng lùng bùng cả tai. Cậu đứng đó trơ ra như Từ Hải mà cố phân tích cái tràng phê phán vừa rồi bằng vốn tiếng Việt lõm bõm câu được câu mất của mình.
_ What the hell? (Cha này bị điên à? Nói gì tùm lum quá vậy? Thèm ăn bánh phồng tôm, bánh tiêu, bánh ú gì thì nhiêu tiền đó không đủ ra chợ mua à? Ham ăn như heo thế! Mà làm gì mà tại mình? Mình dính dáng với cái gì?) - Cậu chống cằm suy tư, câu nói đầy tính "hình tượng" của một tên đạo diễn dở dở ương ương đang làm khó mình, miệng lép nhép rủa.
_ Cậu phải chịu trách nhiệm về "tội ác" mình đã gây ra! Cậu đã hại tui rồi! Ui da trời ơi! Đau quá! Đứng lại đó! Hức hức! (Nè, có quả tim không vậy? Người ta khóc lóc vật vờ vật vưỡng thế kia mà cậu vẫn trơ trơ ra đó à? Sao mặt chẳng có tí ti tia nào cảm động thế? Tui lăn lộn ê mình lắm rồi nhá!) - Ngài đạo diễn quý phái đang lê lết như mỹ nhân ngư trên mặt đất kia vẫn om sòm mà kể lể.
Cậu mở to mắt nhìn rồi bước tới gần ông, lưng hơi khom xuống, ngoài đôi mắt tròn xoe thơ ngây ra thì gương mặt vẫn lạnh như tiền mà nhếch nhẹ:
_ Vậy ông muốn gì? Bắt tôi chịu trách nhiệm gì chứ? Điên khùng! (Ta chán lắm rồi nha! Tại sao va phải ai cũng gặp ăn vạ thế này kia chứ? Đừng để ta nghĩ xấu về người Việt Nam như thế! Bực rồi đó!)
Quang Huy ngẩng mặt lên nhìn, chiêu trò của một đạo diễn vẫn đầy rẫy. Nước mắt ngắn, nước mũi dài mà oang oang:
_ Hic, cậu phải chịu trách nhiệm với tui! Cậu có biết tui đang làm một sứ mệnh cao cả thế nào không? Tại cậu mà giờ tui đứng lên còn không nổi nữa làm sao mà tiếp tục công việc đây? Thiệt hại này tiền cũng đền không nổi đâu! Oa oa!
_ Trách nhiệm? Ý ông là đi chữa trị cho ông à? Được rồi... Nói đi! Muốn vào viện cấp cứu hay trại tâm thần? Chi phí chữa trị tôi trả. Được rồi chứ? (Nói thật là ông cứ vào ICU là đúng địa chỉ. Tuy hơi xa một tí nhưng chữa trị ở đó có hiệu quả cao lắm. Đặc biệt chữa trị thành công mấy căn bệnh hoang tưởng thế này lắm cơ! Nếu ông buông tha cho tôi thì tôi sẵn sàng bao máy bay đưa ông sang Mĩ ngay!) - Chàng trai thở hắt, vẻ mặt cam chịu thật tâm.
_ Gì chứ? Ý cậu là tui trốn trại ra hả? - Ông Huy bức xúc.
_ Cái này ông tự khai, tôi không có nói. Bỏ tay tôi ra! - Người thiếu niên giựt phắt cánh tay đang bị ông Huy nắm lại, lạnh như Satan.
_ Không! Tui không cần khám chữa gì cả! Tui cần đi tìm một người! Một người giúp tôi toại nguyện mong ước bấy lâu! Giờ đây, thân tàn ma dại thế này sao mà đi kiếm nữa! Oa oa, cậu hại tui mà! Mắc đền đó! Đền tui cái chân đi! Không ấy thì phải tìm cho ra người đó cho tui! (Kha kha, bé ngoan, chui vô bẫy nhanh nào! Đáng yêu chết đi được!) - Sự ranh mãnh của ông Quang Huy ẩn giấu trong bộ mặt mếu máo trông như em bé bị bạn cướp mấy viên cu li.
_ Đền chân? Không thể! Tìm người? Có thể, trong khả năng. - Cậu đáp cộc lốc.
_ Hứa nha! Không lèo đó! Cậu phải đền người đó cho tui! - Quang Huy nói, mặt lém như yêu tinh.
_ Hừ! Ai? Nói. Phiền chết đi được! - Cậu đứng thẳng người, cho tay vào túi quần, mặt nhăn nhó vì bị đoạ đày.
_ Ờ... Người tui muốn đền là một người... Ta nói: Nó xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt. Cậu ấy đang đứng dưới mặt trời, trên mặt đất, mặt hướng Đông, bóng hướng Tây. Đang ở vòng vòng Việt Nam này - Ông đạo diễn tưng tưng ngồi thu lu xếp bằng dưới nền gạch ốp con sâu chẳng cần biết sạch dơ gì mà cứ vô tư an toạ.