![]() | ![]() ![]() |
_ Nhanh. Tôi không rảnh! (Chắc tôi cho ông ăn dép quá! Nói thế biết đường đâu mà tìm!) - Cậu trai hối thúc, cái mặt vẫn trơ lì như mặt nạ plastic.
_ Nói nghe nà, cậu biết là ai hông? - Ông khều ý bảo cậu ghé tai xuống để nghe ông thỏ thẻ.
Cậu chậm chạp nghiêng người, có chút bất kham:
_ Who?
Ông Quang Huy cười đầy bí ẩn:
_ It's you.
_ What? Again! - Đôi mắt màu hổ phách bất ngờ trừng to, thanh âm mạnh hơn nhiều.
_ LÀ CẬU! - Ông lặp lại, chỉ thẳng vào cậu.
_ Cái gì? Ông điên à? Tại sao là tôi chứ? - Người thiếu niên kích động mà hét.
_ Bình tĩnh! Bình tĩnh! Cậu chính là người tui muốn tìm. Tui đang cần một diễn viên có đủ tố chất cần có cho vai diễn trong bộ phim mới của tui. Người đó là cậu! Năn nỉ luôn đó! - Ông quằn quại mà van nài, mếu máo thảm hại.
_ NEVER! Đừng mơ có chuyện tôi làm diễn viên cho ông! Thả tay tôi ra! - Cậu giựt phắt tay ra, bỏ đi một nước.
Quang Huy lếch theo mà níu chân cậu lại, tiếp tục khóc lóc:
_ Ế! Đừng có đi mà! Nghe tui nói đi! Vai diễn này không khó đâu! Tui chỉ mượn cậu một buổi thôi! Cậu chỉ cần đi qua đi lại trước máy quay vài lần, cứ tỏ ra thật bình thường như nãy giờ thôi mà! Đi mà! Một chút xíu! Chút xíu thôi!
_ Trời ơi! Bỏ chân tôi ra! Ông làm cái quái gì thế? - Cậu cố sức vùng vẫy, cố lôi cái chân đáng thương của mình ra khỏi tay ông Huy.
_ Không buông! Trừ khi cậu đồng ý điều kiện của tui! Nếu không thì... - Ông ôm lấy chân chàng trai như khỉ đu cột đình mà hăm he.
_ Hử? Thì sao?
_ Thì... Tui sẽ phone ngay cho đám con gái cuồng trai đẹp, tui có cả list dài nhằng của mấy nàng hâm mộ mấy nam tài tử đẹp trai. Chỉ cần một cú gọi thôi là nơi đây còn đông hơn cả sân vận động Tổ Chim nữa! Tin hông? Tui nghĩ là cậu hiểu rõ cảnh tượng đó mà pretty boy! Muốn không? Tui gọi à! - Ông vẫn ôm chân cậu, miệng leo lẻo không ngớt.
Cậu trai trẻ có mái tóc nâu vừa nghe tới đây đã mở to mắt, nuốt nước bọt cái ực, mồ hôi mẹ, mồ hôi con cứ kéo ra biểu tình. Đầu óc cậu đang liên tưởng đến việc bị mấy chục quý cô, quý bà, quý "lửng lơ" vây kín như Đường Tam Tạng rơi vào Nữ Nhi Quốc. Đó đúng là một nỗi ám ảnh kinh hãi của một đứa con trai trót thừa hưởng quá nhiều đặc ân từ nhan sắc của cha mẹ, đại diện cụ thể chính là cậu. Vì thế, vừa nghe ngài Quang Huy nhắc tới đó mà ánh mắt nâu đỏ đã cụp xuống tắt lịm, hoang mang như đang trốn nợ mà nhìn ông:
_ Đang hăm doạ tôi à? Hừ, ông dám sao?
_ Được! À lố! Trân hả? Em ra công viên Thống Nhất liền nha! Ở đây đang... Á á á! Cậu làm gì vậy! Mưu sát! Bớ người ta giết người! Bớ bà con làng nước ơi! Mỹ nam mưu sát đạo diễn! Bớ.... ! - Ông Quang Huy đang gọi cho một cô gái thì bị ngắt ngang bởi một bàn tay ai đó bịt chặt miệng mình lại. Ông cũng không vừa vặn gì hét ỏm tỏi như cái loa phát thanh giữa đồng mà rêu rao chàng trai xấu số đang bị ông ta hành hạ.
_ Thôi! Thôi! Được rồi! Stop here! Tôi sợ ông quá đi! Ok, chỉ cần tôi làm theo lời ông thì ông sẽ tha cho tui phải không? - Cậu ấy gần như muốn chắp tay kính cẩn mà lạy, đốt luôn nhang đèn, hương án luôn thì khổ. Cậu thực sự bó tay với tên đạo diễn quái đản này rồi.
Nắng rạn nứt thành muôn tia sáng đan xen lên nhau, quệt cam như màu nước sốt cà chua lên mặt đất cam hồng.
_ Hứa nha! - Ông Huy tỉnh bơ mà nhìn cậu.
_ Chỉ cần tôi đi qua đi lại là xong phải không? - Cậu đề phòng hỏi lại.
_ Phải! Đồng ý nhé! - Mắt ông Huy sáng rỡ như đèn pha.