![]() | ![]() ![]() |
Hôm nay cậu vào vai một nhiếp ảnh gia nghiệp dư đang chụp những khoảnh khắc bình dị của cái thành phố nhộn nhịp này.
Vẫn như cảnh tượng cũ, mỹ nam luôn đi kèm với tai hoạ, nơi mà cậu đi qua để lại không ít "dư chấn" của mọi người vì mải mê chú ý đến cậu. Người thiếu niên chỉ lắc đầu cười trừ, cậu thích sự chân thật ở đây. Cứ thế mà tận hưởng một ngày thật vui trên đất nước xinh đẹp này.
***
Ở một công viên.
_ Cắt! Tôi đã bảo cảnh này cậu phải tỏ ra thật khó chịu. Gắt gỏng lên! Bị người khác bám đuôi mà! Cậu không hiểu tôi nói gì sao? - Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, tóc chải sướt cao đạo mạo, dáng dấp to lớn, tay cầm một cuộn giấy đang quang quác chỉ trỏ cho một thanh niên đang đứng lóng ngóng bên cạnh.
Xung quanh ông, các vật dụng như phản quang, âm thanh, ánh sáng, máy phát điện và máy quay dàn trải đầy đủ. Đây đúng là quang cảnh của một đoàn phim lớn.
Nhìn băng rôn tuyên truyền, có lẽ bộ phim họ đang quay mang tên là "Hoàng tử truyện tranh". Xung quanh hiện trường ban sáng còn khá vắng vẻ, lác đác vài người đứng xem rồi lại đi. Không gian có phần buồn tẻ.
_ Xin lỗi đạo diễn, thực lòng vai diễn này quá khó để thể hiện. Nam chính không nói chuyện được mà chỉ biểu lộ qua ánh mắt, điều mà một sinh viên chưa ra trường như em không thể xử lý tốt được. Em e rằng... em... không gánh được nó. - Cậu thanh niên đó nhíu mày ái ngại, ánh mắt có phần bất lực mà e dè.
_ Ừm, tôi hiểu rồi. Thực sự khá khó khăn để tìm một diễn viên vào được vai này. Nếu dùng diễn viên đã dày kinh nghiệm thì không thể bắt họ "cưa sừng làm nghé" được. Vai Kay là một thiếu niên chừng 17 tuổi có tâm lý phức tạp, biểu cảm chủ yếu bằng đôi mắt, tôi cần một gương mặt mới nhưng có đủ trình độ để lột tả nó. Rất tiếc để nói là cậu không nhận được vai. Tôi xin lỗi! - Người đàn ông là đạo diễn ảo não trả lời, vỗ vai người thanh niên cảm thông.
_ Không sao ạ! Quả thật em rất thích vai này nhưng tiếc là mình vẫn chưa đủ bản lĩnh nhận một vai khó như vậy. Thôi, em xin phép về! Chúc đạo diễn Huy sớm tìm được diễn viên thích hợp. - Cậu mỉm cười hiền, cúi đầu chào người đạo diễn.
_ Cám ơn cậu đã tới casting. Mà nè, nếu cậu thấy ai trong trường hợp với vai thì nhớ giới thiệu cho tôi với nha! Nếu phim sau có vai hợp với cậu thì tôi sẽ nhất định mời cậu tham gia. - Đạo diễn kề vai cậu trai trẻ trìu mến.
_ Tất nhiên em sẽ giúp đạo diễn tìm ra người đó mà. Thôi, cảm ơn anh. Em về trước nha! - Cậu ấy cười đáp lễ và xốc chiếc ba lô để một góc mà rời đi.
Đạo diễn Huy nhìn theo mà thở dài:
_ Haizz... Casting lại thất bại, Kay ơi! Cậu ở đâu? Mau xuất hiện đi chứ? Khổ quá đi!
Mọi người trong đoàn giãn ra nghỉ giải lao. Ông Huy cũng tản bộ trong khuôn viên của công viên.
Nắng sớm trong lành soi rọi xuống từng ô gạch con sâu, mảng xanh tinh khiết còn sót lại của thành phố toả ra một cảm giác dịu mát và bình an. Đạo diễn vừa đi chậm vừa nhắm mắt để tận hưởng mùi không khí thơm mát đó. Đang trong khoảnh khắc an lành nhất thì đột nhiên:
_ Á! Ui da! Rầm! - Ông bị một ai đó va vào khiến cả người té lăn trên đất.
_ Đi đứng mắt mũi để đâu vậy hả? Không thấy người ta đang đi à? Thanh niên bây giờ vậy đó! Không biết đỡ tui dậy à? - Ông vì té đau mà quát lên um sùm. Mặt mày nhăn nhó mà rủa xả người đã đụng trúng mình.
Không có tiếng xin lỗi, không có cánh tay nào đỡ ông dậy. Đạo diễn Huy chỉ nghe được vài câu lầm bầm: