![]() | ![]() ![]() |
Sau khi xảy ra vụ án, Doãn Tư Kỳ đã ra lệnh phong tỏa khu biệt thự.
Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đi vào ngôi nhà đầu tiên, cũng chính là nơi ở của Vương Uyển Vi. Trong nhà không có gì đặc biệt, tất nhiên cũng không có dấu vết.
Từ sân sau đi ra ngoài, cách vài bước là cửa ra vào ngôi nhà của Châu Tần. Đi qua ngôi nhà này tới nơi ở của Tiền Dục Văn và Bùi Trạch. Khoảng cách của hai gian nhà này càng gần hơn. Từ phòng khách gian nhà của Tiền Dục Văn, có thể nhìn thấy rõ cả sân sau nhà Châu Tần.
Vì vậy ba gian phòng này nằm gần nhau. Thứ tự lần lượt là Vương Uyển Vi, Châu Tần và Tiền Dục Văn.
Ngôi nhà của Mạch Thần và Lâm Vũ Huyên nằm ở hai bên.
Giản Dao không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Phòng của hai cặp đáng nghi nhất lại nằm cách xa nhà Vương Uyển Nhi nhất. Hơn nữa buổi tối hôm đó trời mưa to, dù có người đi lại bên ngoài chắc cũng khó bị phát hiện.
Lúc Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đi ra ngoài. Khu biệt thự xuất hiện mấy nhân viên giám định của bên công an.
Giản Dao rất bất ngờ. Cô không nghĩ Bạc Cận Ngôn âm thầm điều nhiều người đến nơi này. Thứ nhất do cách một thời gian dài, khả năng tìm thấy chứng cứ hay dấu vết là rất mong manh. Thứ hai, cô không nghĩ Bạc Cận Ngôn coi trọng phương diện khoa học, cô tưởng anh là người thích suy đoán một cách điên cuồng.
Bắt gặp thân hình cao lớn của anh đứng giữa sân, chỉ huy các nhân viên giám định đào chỗ này bới chỗ kia, Giản Dao mỉm cười.
Ừm, anh cũng không tồi, lúc cần điên cuồng thì điên cuồng, lúc nên chắc chắn thì chắc chắn.
Tuy nhiên, kết quả kiểm nghiệm sơ bộ không mấy lý tưởng. Nhân viên giám định không tìm thấy bất cứ vết máu nào trong phòng, dù là vết bắn tung tóe rất nhỏ.
Nhưng dưới mệnh lệnh của Bạc Cận Ngôn, các nhân viên giám định vẫn ngang nhiên đào đất trong khu vực, chứa đầy hai thùng lớn xách đi, vài ngày sau sẽ có kết quả giám định.
Trợ lý của Doãn Tư Kỳ dõi mắt quan sát đống hoang tàn, cất giọng khó xử: “Chúng tôi có nên…lấp hết chỗ này?”
Bạc Cận Ngôn điềm nhiên trả lời: “Chẳng cần thiết. Sau khi giám định xong, chúng tôi sẽ trả lại đất cho các anh.”
***
Vài ngày tiếp theo, Giản Dao sống rất thoải mái.
Bởi vì cần phải đợi kết quả giám định nên cô và Bạc Cận Ngôn tiếp tục “nằm vùng”. Bọn họ cả ngày chẳng có việc gì để làm. Giản Dao vốn định mở tài liệu nghiệp vụ để học thêm kiến thức, nhưng bộ não của cô chứa đầy thông tin vụ án, không có cách nào thích ứng với cảnh thái bình của xã hội hiện tại.
Bạc Cận Ngôn có phải cũng như vậy? Anh từ từ bước vào một thế giới khác, từ đó không thể quay đầu?
Ngoài ra, hàng ngày Giản Dao còn phải cùng ăn trưa với kẻ tình nghi. Buổi chiều cô lại vào phòng trà nước tán gẫu với bọn họ. Tất nhiên, cô cũng muốn tìm ra manh mối thông qua việc tiếp xúc với bọn họ. Nhưng đám người này đều là cáo già, làm sao có chuyện để lộ sơ hở.
Bùi Trạch thường lượn lờ xung quanh Giản Dao nhưng anh ta không chính thức tán tỉnh, mà có ý định lên kế hoạch mới hành động.
Giản Dao nghĩ thầm, mong anh ta đừng theo đuổi.
Kết quả chuyện gì đến sẽ đến, tối thứ sáu, Giản Dao đang cùng Bạc Cận Ngôn ăn cá sống tại một nhà hàng Nhật Bản, cô bất chợt nhận được điện thoại của Bùi Trạch.
Bây giờ là lúc thành phố bắt đầu lên đèn, trong căn phòng tràn ngập ánh sáng dịu dàng chỉ có Bạc Cận Ngôn và Giản Dao.
Nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, Giản Dao lập tức nói với Bạc Cận Ngôn: “Là Bùi Trạch.”
Bạc Cận Ngôn chau mày: “Nghe đi.”
Ở đầu kia điện thoại, ngữ khí của Bùi Trạch đầy ý cười: “Giản Dao, ngày kia em có thời gian không? Mọi người đến nhà tôi chơi, tự chuẩn bị đồ ăn. Lão Châu cũng dẫn con trai đến, em không được từ chối đâu đấy nhé.”