![]() | ![]() ![]() |
Ý của Phó Tử Ngộ là, anh làm “bóng đèn” có sáng không? (“Bóng đèn” tức kỳ đà cản mũi)
Giản Dao chột dạ, cuối cùng quyết định không đáp lời. May mà Phó Tử Ngộ không tiếp tục trêu chọc cô, anh vừa lái xe vừa hát lẩm nhẩm.
Bạc Cận Ngôn lên tiếng: “Em hãy nói suy nghĩ của em trước.”
Giản Dao đáp lời: “Đầu tiên, Vương Uyển Vi gọi điện thoại ẹ lúc 12 giờ 40 phút. Tôi nghi ngờ có người đi tìm cô ấy nên cô ấy mới ngắt cuộc điện thoại. Thời gian cô ấy tắt thở là từ 2 giờ đến 3 giờ sáng. Có nghĩa trong khoảng thời gian này, hung thủ ở cùng cô ấy. Chúng ta cần tìm kiếm bằng chứng ngoại phạm của bọn họ.
Thứ hai, chúng ta không tìm thấy hoa tai ngọc trai của Vương Uyển Vi. Hung thủ chẳng có lý do gì thay váy và lấy đi hoa tai của cô ấy, vì làm vậy sẽ để lại sơ hở. Tôi cho rằng, lúc đó hiện trường xảy ra sự kiện đột phát. Khả năng lớn nhất là xảy ra ẩu đả, bộ váy bị rách, hoa tai bị hỏng. Hung thủ chỉ còn cách mang hết đi, tránh để lại dấu vết.
Ngoài ra, trong mấy kẻ tình nghi, tôi cảm thấy người đáng nghi nhất là Tiền Dục Văn. Tuy anh ta là gay, nhưng so với anh chàng lăng nhăng Bùi Trạch, anh ta mang lại cảm giác không mấy tốt đẹp cho người khác. Tôi cảm thấy anh ta rất có khả năng giết người.”
Trình bày xong, Giản Dao nhìn Bạc Cận Ngôn bằng ánh mắt chờ đợi.
“Ừm, không tồi.” Anh lên tiếng: “Tuy nhiên, trong ba quan điểm của em, quan điểm quan trọng nhất về kẻ tình nghi lại là đoán mò.”
Giản Dao: “…”
Câu nói của anh đúng là làm tổn thương người khác.
“Vậy kết luận của anh là gì?” Giản Dao hỏi.
Khóe miệng Bạc Cận Ngôn nhếch lên: “Kết luận sơ bộ của tôi là: trong hai đôi Bùi Trạch và Tiền Dục Văn, Lâm Vũ Huyên và Thẩm Đan Vi, có một đôi là hung thủ chính và tòng phạm giết chết Vương Uyển Vi.”
Chương 25
Mặt trời đã ló ra khỏi tầng mây, ánh nắng xuyên qua cửa sổ mờ mờ, chiếu lên khuôn mặt Bạc Cận Ngôn. Chụp mắt màu đen che kín đôi mắt anh, chỉ để lộ sống mũi thẳng và bờ môi mỏng cong cong. Trông anh càng tuấn tú và cuốn hút.
Giản Dao nhìn chằm chằm Bạc Cận Ngôn. Nhớ đến những vết sẹo trên lưng anh mà cô nhìn thấy tối qua, Giản Dao bất chợt mềm lòng, cô cất giọng dịu dàng: “Anh mau nói đi.”
Bạc Cận Ngôn hỏi Phó Tử Ngộ: “Đến đâu rồi?”
Phó Tử Ngộ: “Sắp đến trạm thu phí.”
“Ừm.” Bạc Cận Ngôn tháo chụp mắt, ngồi thẳng người, quay sang Giản Dao: “Cuối cùng em cũng khiến tôi tiến hành báo cáo ở trạm thu phí như ý nguyện.”
Giản Dao nhớ đến vụ án lần trước, Bạc Cận Ngôn tự cao tự đại, sống chết không giải thích chi tiết vụ án trên trạm thu phí ở đường quốc lộ.
“Người đàn ông bị dính lời nguyền của trạm thu phí…” Giản Dao vui vẻ buông một câu.
Bạc Cận Ngôn từ tốn mở miệng: “Đầu tiên, trong nửa năm qua, Vương Uyển Vi bị một người nào đó dùng ma túy khống chế.
Cô ta viết trong nhật ký: “Sai lầm nối tiếp sai lầm”. Cô ta làm sai chuyện gì? Tất cả không ngoài mấy trường hợp bị lừa đảo, nhất thời kích động sử dụng ma túy hoặc phát sinh quan hệ tình dục. Vương Uyển Vi có viết câu “không thể chống lại số phận”, chứng tỏ đối phương nắm được điểm yếu của cô ta. Đối với loại phụ nữ tự ti hướng nội và thật thà như Vương Uyển Vi, điểm yếu nhiều khả năng là đoạn video hoặc hình ảnh quan hệ tình dục.
Thứ hai, người khống chế Vương Uyển Vi chỉ có thể trong ba người, Thẩm Đan Vi, Bùi Trạch hoặc Tiền Dục Văn.
Không phải Lâm Vũ Huyên, bởi vì chị ta tìm trăm phương nghìn kế đuổi việc hoặc thuyên chuyển Vương Uyển Vi.
Cũng không phải Châu Tần, bởi anh ta từng từ chối cô gái trẻ trung xinh đẹp. Hơn nữa, ngày nào anh ta cũng phải về trông con. Tôi nghĩ, anh ta rất khó có thể bỏ nhiều thời gian vào người khác.