![]() | ![]() ![]() |
Khóe môi Bạc Cận Ngôn lờ mờ ẩn hiện ý cười: “Tên An Nham này, cũng coi như có ích.” Tình sử phong lưu của gia đình người bị hiềm nghi cũng có thể đào ra được.
Giản Dao nhẹ nhàng huých huých cánh tay anh: “Cho nên thỉnh thoảng anh cũng phải cổ vũ anh ấy. Nếu như sau này kéo được anh ấy vào đội của anh, giúp anh phá án, chẳng phải càng tốt hơn sao?”
Bạc Cận Ngôn từ chối cho ý kiến nhìn cô một cái, không nói gì cả.
Giản Dao lại hỏi: “Đối với Lận Y Dương, anh có cách nghĩ như thế nào?”
Bạc Cận Ngôn gối hai tay sau đầu, tùy ý dựa người ra sau, đáp: “Đồng ý với cách nghĩ của em. Anh ta có khả năng là tội phạm, nhưng cũng có khả năng là một người bị hại.
Hãy chú ý, những vụ phóng hỏa cho tới ngày hôm nay, tất cả manh mối đều là do hắn cố ý lưu lại. Đầu mối Lận Y Dương này, có phải cũng nằm trong kế hoạch của hắn hay không, chúng ta vẫn chưa biết chắc được. Ngoài ra, hắn đã từng sử dụng Giang Hạo làm thế thân, hơn nữa là một thế thân gần như hoàn mỹ. Vậy thì Lận Y Dương, có khi nào cũng là một thế thân hoàn mỹ thứ hai?”
Giản Dao nghe xong trầm mặc trong giây lát. Nếu là như vậy, vụ án này lại trở nên khó bề phân biệt lần nữa, hắn cũng quá mức thâm sâu không lường nổi.
Cô ngẩng đầu ngắm màn đêm đen tối bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ cũng trở nên có chút xa xăm.
Hiện giờ cô đã có thể cảm giác được, tại sao những cảnh sát lâu năm tìm đến cửa mấy ngày trước, đều có cảm giác tiêu điều do chí khí chưa thành. Bọn họ ở ngoài sáng, tội phạm ở trong tối. Cho dù là Bạc Cận Ngôn thông minh lợi hại như vậy, cũng không thể dự báo trước tội phạm, không thể bảo vệ mỗi một người. Còn tội phạm chỉ cần chọn đại một người nào đó trong biển người mênh mông mà ra tay, bọn họ đều không thể phòng bị được.
Nhưng càng bởi vì như thế, bọn họ mới càng phải kiên định bước tiếp.
Hắn luôn xem mạng người như một trò chơi, bất kể hắn là tên biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’ nổi danh cũng được, là tên thiếu gia nhà giàu nhân cách phân liệt cũng được...p>
“Nhất định phải bắt hắn về quy án.” Cô quay đầu nói với Bạc Cận Ngôn.
Bạc Cận Ngôn cũng nhìn cô, đôi mắt u tối sâu thẳm.
“Nói thừa.”
Giản Dao đương nhiên không giận, lại còn mỉm cười.
Lúc này Bạc Cận Ngôn hỏi tiếp: “Đi vào vấn đề chính đi, đối với hắn, em có kết luận gì?”
Giản Dao ngẫm nghĩ, thật ra từ trước đến giờ, ấn tượng trực quan đối với hắn đều rất mơ hồ. Bởi vì tuy rằng mỗi lần hắn xuất hiện vô cùng kinh động, nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận, hắn cũng không để lại bao nhiêu manh mối. Hai vụ án trước, chỉ để lại hai câu. Những manh mối sót lại này tuy nhiều, nhưng cũng giống như lời Bạc Cận Ngôn nói, đều do hắn chủ động để lại, hắn còn hiểu được tâm lý tội phạm, dùng điều này để phân tích thì càng phải thận trọng.
Giản Dao đáp: “Loại trừ Lận Y Dương ra, trước tiên coi hắn là một tội phạm có thân phận chưa rõ để phân tích:
Đầu tiên, người hôm đó đã hôn Doãn Tư Kỳ là thanh niên, cho nên tuổi tác chắc tầm từ hai mươi lăm đến ba mươi lăm; thân hình cao lớn, vóc dáng vừa phải; Trí thông minh cao, có năng lực lên kế hoạch và thực hiện hành vi phạm tội rất mạnh. Cho nên trước đây chắc chắn hắn có lịch sử phạm tội rất phong phú, nhưng có bị ghi chép vào hồ sơ hay không thì rất khó nói;
Tất nhiên phải có năng lực tài chính rất tốt, mới có thể hỗ trợ cho những tội ác của hắn;
Nhìn từ tính