![]() | ![]() ![]() |
Bạc Cận Ngôn đột nhiên ngước mắt nhìn anh ta.
Sau khi điều chỉnh xong những thiết bị nghe lén bảo vệ được chuẩn bị trên người, Giản Dao lập tức trở về ngồi trong xe cảnh sát, cầm lấy giấy bút, trầm tư suy nghĩ.
Lúc này sắc trời đã tối hẳn, nét mặt những người bên ngoài xe cũng trở nên mơ hồ không rõ. Hai người cảnh sát bảo vệ cao ngất vẫn giữ vững công tác đứng bên ngoài xe như cũ.
Đây là do vừa rồi Bạc Cận Ngôn yêu cầu. Bắt đầu từ bây giờ, bọn họ sẽ ở bên cạnh bảo vệ cô 24/24.
Cô lại quay đầu, nhìn về nơi không xa lắm, Bạc Cận Ngôn đang đứng dưới mái hiên của biệt thự, gương mặt anh lạnh lẽo, đang nói gì đó với người hình cảnh bên cạnh.
Mới vừa rồi nhìn thấy câu nói khiến lông gáy dựng đứng đó, duy nhất chỉ có anh tỏ vẻ khoa trương và bình tĩnh, hoàn toàn không xem khiêu khích của đối phương ra gì. Mà thái độ của anh, rõ ràng đã lây nhiễm cho những người khác, thần sắc của mọi người cũng trở nên không còn quá khẩn trương nữa.
Có lẽ người bên cạnh không nhìn ra, nhưng cô lại rất quen thuộc với từng tính khí, từng biểu cảm của anh. Ánh mắt anh sáng rực lại lạnh lùng hơn bình thường mấy phần, khóe miệng thỉnh thoảng lướt qua nụ cười lạnh lẽo đến cực điểm.
Anh tức giận rồi, chỉ là không biểu hiện ra ngoài, khống chế rất tốt.
Anh như vậy, cô còn có gì để sợ hãi?
Lúc này, anh quay đầu lại nhìn về phía bên này. Ngăn cách bởi hoàng hôn dày đặc, Giản Dao cũng nhìn về phía anh.
Anh sải bước dài, đi qua.
Giản Dao đang ngồi ở ghế sau, anh kéo mở cửa xe, cũng ngồi vào. Mái tóc ngắn của anh bị gió biển thổi có chút tán loạn, nhưng lại càng phù hợp với gương mặt trắng trẻo tinh khiết như ngọc của anh.
“Tâm tình đã điều chỉnh xong chưa?” Anh hỏi.
Giản Dao cười với anh, dưới ánh đèn xe, đôi mắt cô sáng ngời, sóng mắt trong veo, gương mặt trắng như sứ cũng ánh lên tia sáng nhu hòa.
“Đã điều chỉnh xong từ lâu rồi.” Cô đáp: “Anh nói rất đúng, sao em có thể ngăn cản người khác chào hỏi em được chứ.”
Trong mắt Bạc Cận Ngôn lướt qua ý cười nhàn nhạt, ánh mắt dừng lại ở quyển tập trên tay cô: “Phác họa được những gì rồi?”
Ý anh là chỉ việc phác họa hắn. Mới vừa rồi lúc Bạc Cận Ngôn sắp xếp cho cô tiếp nhận các biện pháp bảo vệ, đồng thời cũng giao nhiệm vụ này cho cô, để cô làm thử trước.
Giản Dao đáp: “Đã có chút suy nghĩ bước đầu.”
Bạc Cận Ngôn ngước mắt nhìn cô, hai tay tùy ý để lên đầu gối, ý cười mờ nhạt lướt qua mắt anh, cảm giác giống như... một tuyệt thế cao thủ vô cùng nhàn hạ, rất có hứng thú quan sát một người mới vào nghề lên đài biểu diễn.
Giản Dao quyết định lờ đi biểu tình của anh, tự mình mở lời:
“Cho tới hiện giờ, Lận Y Dương vẫn là người bị hoài nghi lớn nhất, nhưng cũng không thể kết luận như vậy được. Em vừa mới nhờ An Nham sưu tập toàn bộ những tư liệu của anh ta trên mọi mặt. Lúc dòng chữ máu xuất hiện lần đầu trong vụ ‘Cỗ máy giết người’, mấy hôm đó Lận Y Dương đang ở nước ngoài, có chứng cứ không ở hiện trường. Nhưng hai vụ sau anh ta đều không có chứng cứ thời gian vững chắc. Em cho rằng không thể xem đây là chứng cứ phán đoán anh ta có phải là người đó hay không. Bởi vì cho dù anh ta không có mặt ở hiện trường, cũng có thể sử dụng người khác làm trợ thủ.”
Bạc Cận Ngôn hờ hững gật đầu.
Giản Dao lại nói tiếp: “Từ bối cảnh gia đình của anh ta cho thấy, tuy rằng giàu có, nhưng không mấy hạnh phúc. An Nham tìm được một vài tư liệu bí mật. Cha anh ta có mấy nhân tình cố định ở nước ngoài, hồi cấp ba anh ta đã từng bị đưa đến ký túc xá trong học viện, anh ta còn từng có ghi chép về vi phạm giao thông. Nhưng không ít con cháu nhà giàu đều như vậy, cho nên tạm thời khó có thể phán đoán sâu hơn về bối cảnh và việc hình thành tính cách của anh ta.”