![]() | ![]() ![]() |
Thứ hai, tình hình kinh tế của bọn họ không quá như ý. Có người lãnh số tiền trợ cấp ít ỏi, có người công việc thu nhập vô cùng thấp, còn có hai người thất nghiệp;
Thứ ba, từ lời khai của những người thân thích bạn bè cho thấy rằng, có người tính cách cực kỳ trầm mặc hướng nội rất ít khi giao lưu với người khác, lại có người rất căm ghét thế tục, thường xuyên công kích xã hội bất công. Bất luận là kiểu nào, đều tồn tại tư tưởng tiêu cực;
Thứ tư, em còn chú ý tới, bọn họ đều có ghi chép đã từng vi phạm pháp luật. Có người là trộm cắp tài sản công cộng, có người đánh nhau với hàng xóm. Nhưng không phải đặc biệt nghiêm trọng, cho nên chỉ phải nhận giáo huấn và hòa giải của phía cảnh sát. Tuy có ghi chép về vụ án, nhưng không phải ngồi tù.”
Sau khi nói xong, mắt cô liền sáng rực rỡ nhìn chằm chằm Bạc Cận Ngôn. Bờ môi của anh hiện lên một ý cười đăm chiêu.
“Không tệ.” Anh chậm rãi nói: “Đây là một bức tranh tâm lý tội phạm phóng hỏa sinh động biết bao.”
Giản Dao ngây người một lúc: “Ý của anh là...”
Bạc Cận Ngôn khẽ gật đầu: “Hắn cũng hiểu được cách phân tích hành vi, hắn thông qua một phương thức nào đó, tuyển chọn những người phù hợp với bức chân dung đó, thực hiện phương thức phạm tội. Đây cũng chứng minh cho kết luận lúc trước của anh: Hắn rất có khả năng nắm được kỹ thuật khống chế tâm lý.”
Giản Dao trầm mặc không nói lời nào. Nếu là như vậy, tên tội phạm này không chỉ có trí tuệ cao, thậm chí còn hiểu được tâm lý tội phạm. Thông qua việc sắp đặt một loạt các vụ án phóng hỏa tàn nhẫn, trắng trợn và táo bạo khiêu khích phía cảnh sát...
Cô nhẹ giọng hỏi: “Hắn có phải là tên biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’ số hai không?”
Vốn trước giờ chưa từng nghĩ đến phương diện này. Sau cái chết của Giang Hạo, hai vụ án tiếp theo không còn xuất hiện tin tức của ‘hắn’, khiến cô gần như tưởng rằng ‘hắn’ khẳng định đã chết rồi.
Nhưng vừa nãy nghe Bạc Cận Ngôn nhắc đến Tommy cũng biết kỹ thuật khống chế tâm lý, thật sự khiến lòng cô có dự cảm không hay. Hơn nữa không biết tại sao, phong cách gây án của người này, luôn khiến cô cảm giác có điểm tương đồng với ‘hắn’ nhưng lại có chút không nói rõ được.
Bạc Cận Ngôn rõ ràng đã sớm nghĩ đến khả năng này, gương mặt anh ẩn hiện một tia ý cười mỉa mai: “Nếu như phải, vậy thì càng thú vị.” Anh liếc nhìn cô một cái: “Em khẩn trương cái gì, có anh ở đây cơ mà.”
Tâm tình vốn đang trầm trọng của Giản Dao, thật sự bị anh quấy nhiễu mà thả lỏng hơn không ít. Ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, ‘hắn’ tuy rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng sao có thể là đối thủ của anh được?
Tôi chỉ bắt tội phạm hung hãn tàn bạo nhất, cũng chỉ một mình tôi mới có thể bắt chúng. Năm đó sau khi huênh hoang quẳng cho cô câu nói đó, anh chưa bao giờ nuốt lời.
Buổi chiều.
Bạc Cận Ngôn cùng Giản Dao đang ngồi trong phòng ăn chính của một nhà hàng nổi tiếng nhất tại thành phố cấp hai này.
Ánh mặt trời chói chang lấp lánh, hồ nước ngoài cửa sổ trong vắt. Bạc Cận Ngôn nới lỏng cà vạt, thoải mái dựa vào chiếc sô pha tao nhã, cánh tay còn ôm người phụ nữ của mình.
Giản Dao đã thích ứng được phương thức phá án lao động cao độ kết hợp với nghỉ dưỡng của anh. Hiện giờ giai đoạn công tác phân tích tâm lý tội phạm đã tuyên bố kết thúc. Tiếp theo chính là cần cảnh sát hình sự và nhân viên giám định đi từ các phương diện khác nhau, tìm kiếm trên diện rộng ‘một điểm chung nào đó’ tồn tại giữa năm tên tội phạm phóng hỏa, cũng tức là tên sắp đặt phía sau, rốt cuộc làm thế nào để tìm kiếm và thiết lập liên hệ với bọn họ.
Chỉ có điều cho dù là đang nghỉ ngơi buổi chiều, cô cũng không thoải mái giống như anh, cầm lấy tư liệu vụ án tiếp tục xem xét.
Lúc này Bạc Cận Ngôn quay đầu, ngắm nhìn chăm chú sườn mặt yên tĩnh thanh tú của cô, đột nhiên mở miệng nói: “Hôm nay em đã vượt qua mức độ chuyên nghiệp trước thời hạn đối với việc phác họa tội phạm phóng hỏa.”