![]() | ![]() ![]() |
Thân dưới bắt đầu mạnh mẽ tiến vào, Giản Dao thét một tiếng chói tai: “Em sai rồi, em sai rồi, đủ rồi đủ rồi.”
...
Căn phòng lại quấn quýt si mê.
Khi Giản Dao tỉnh dậy lần nữa, đã vào giữa trưa. Cả căn phòng lấp lánh dưới ánh mặt trời từ bốn phía, mùi hương ấm áp sạch sẽ bao trùm lấy thân thể rã rời vô lực của cô.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Bạc Cận Ngôn đang tắm. Cô trốn ở trong chăn ngơ ngẩn một lúc, nhớ đến mỗi giây phút của tối qua và sáng nay, liền cảm thấy triền miên kích động như một giấc mơ. Hiện giờ, cô đã thật sự đem cả thân thể giao cho anh rồi. Ý nghĩ này, chỉ nghĩ thôi cũng khiến lòng người ngọt ngào tan chảy.
Đúng lúc này, điện thoại cầm tay của Bạc Cận Ngôn đặt trên bàn vang lên, Giản Dao quấn lấy ga giường đi qua, cầm lên xem thì thấy là của Phó Tử Ngộ.
Sao anh ấy lại gọi vào giờ này? Giản Dao thoáng có cảm giác xấu hổ như bị người ta bắt gặp, cao giọng nói: “Điện thoại của Tử Ngộ.” Sau đó bắt máy nói: “Tử Ngộ, anh chờ chút, anh ấy tới ngay đây.”
Phó Tử Ngộ ở đầu bên kia hình như đang cười: “Không vội không vội, rời giường rồi à? Không làm phiền hai người chứ?”
Gò má Giản Dao nhất thời nóng bừng, rõ ràng là anh ấy biết rồi. Lúc này thấy Bạc Cận Ngôn đi ra từ phòng tắm, cô dứt khoát không đáp, đưa điện thoại cho anh.
Mái tóc của Bạc Cận Ngôn vẫn còn ẩm ướt nhỏ nước, chưa mặc quần áo, chỉ quấn một cái khăn tắm quanh eo, lại càng lộ rõ đường cong toàn thân trần trụi, thon dài, rắn rỏi.
Giản Dao ngồi ở trên giường ngắm anh, gò má hơi nóng lên, nhưng lại cảm thấy mềm lòng.
Sau này, bọn họ sẽ thường xuyên trần trụi đối mặt nhau thế này.
“Có chuyện gì?” Lúc Bạc Cận Ngôn tiếp lấy điện thoại, trong mắt vẫn còn ý cười nhàn nhạt.
Phó Tử Ngộ vốn muốn gọi điện quan tâm bạn. Dù sao Giản Dao trời sinh tính tình điềm đạm hay thẹn thùng, tuy rằng Bạc Cận Ngôn có để ý nhưng thật sự là dây thần kinh rất thô. Cho nên anh sợ Bạc Cận Ngôn tối qua gặp khó khăn. Hiện giờ nghe thấy giọng điệu của bạn, làm gì có đạo lý chưa ăn được, ngược lại không chừng còn là rất no nữa kìa.
Chậc chậc chậc... Tiểu thư Giản Dao, thật sự khổ thân em rồi, xử nam hai mươi sáu năm đấy!
Vì thế anh nói với Bạc Cận Ngôn: “Không có gì, chỉ muốn chúc mừng thôi.” Lại cười cười hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Ý cười trên môi Bạc Cận Ngôn càng sâu: “Cám ơn, cảm giác vô cùng tuyệt vời.”
Giản Dao ở bên cạnh nghe thấy anh nói như thế, lập tức muốn phát điên, cầm lấy gối đầu ném về phía anh. Bạc Cận Ngôn bị đột kích liếc mắt nhìn về phía cô.
“Đừng có thảo luận chuyện đó với Phó Tử Ngộ!” Cô đè thấp giọng nói quát lên.
Bạc Cận Ngôn cười nhẹ: “Ok.” Quay lại nói với điện thoại: “Cô ấy xấu hổ rồi, tôi không định nói tiếp, nhưng mà chắc cậu có thể tưởng tượng được, ý nghĩa của từ vô cùng tuyệt vời là gì. Chúng tôi tương đối sung sướng, một lần nữa cám ơn những kiến nghị và sự quan tâm của cậu.”
Giản Dao: “...”
Cúp điện thoại, Bạc Cận Ngôn vừa quay người đã nhìn thấy Giản Dao đang bỏ ga giường quấn quanh người ra mặc đồ ngủ, có lẽ định đi tắm rửa. Đường cong trắng trẻo mềm mại xinh đẹp, bộ phận lung linh đẫy đà lướt qua trước mắt anh, lại một lần nữa dễ dàng trêu chọc lòng anh nổi lên một cơn lửa nóng.
Ờ... Cô thuộc về anh, loại cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.
Giản Dao vừa quay đầu lại, lập tức trông thấy ánh mắt của Bạc Cận Ngôn đang sáng quắc nhìn về phía mình.
“Sao thế?”
Bạc Cận Ngôn trầm tư trong giây lát, tổ chức lại các từ ngữ của mình, chọn một cách chính xác nhất để biểu đạt cảm giác của anh đối với cô.
“Nếu như sớm biết hợp thành một thể với em về cả cơ thể và linh hồn sẽ mang đến cảm giác sung sướng tột đỉnh thế này. Từ ngày đầu tiên gặp mặt em, anh đã ngỏ lời với em ngay lập tức.”