![]() | ![]() ![]() |
Giản Dao tưởng hôm nay tham gia buổi tiệc nên đã chọn bộ váy đẹp nhất, đồng thời vấn tóc lên cao, để lộ cần cổ và bờ vai trắng ngần. Cô còn đeo sợi dây chuyền kim cương Bạc Cận Ngôn tặng trước đó.
“Cám ơn anh.” Giản Dao đáp khẽ. Nụ cười mang hàm ý sâu xa của anh khiến tim cô đập thình thịch. Bởi vì cô biết rõ “hàm ý” của anh là gì. Hơn nữa, cách ăn mặc của cô tựa hồ rất hợp khẩu vị của anh.
Bạc Cận Ngôn cầm tay Giản Dao, đưa cô đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Tiếng đàn violon càng réo rắt, sấc đêm ngoài cửa sổ càng lung linh huyền ảo.
Các món ăn tinh tế hấp dẫn. Trong suốt bữa ăn, Bạc Cận Ngôn không nhiều lời. Nhưng khóe miệng anh luôn nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn cô cũng sâu thẳm và vui vẻ. Chỉ có vậy cũng đủ khiến Giản Dao đỏ mặt ngượng ngùng.
Hai người nhanh chóng kết thúc bữa ăn.
Bàn ăn được dọn sạch, cô gái chơi violon cũng đi ra ngoài thuận tay khép cửa. Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người ngồi đối diện nhau trong ánh nến huyền ảo.
Giản Dao cầm bó hoa lan hồ điệp trên bàn cho đỡ thẹn thùng: “Đẹp quá.”
Bạc Cận Ngôn đột nhiên đứng dậy, đi vòng qua bàn ăn về phía Giản Dao. Cảm nhận được mùi hương của anh mỗi lúc một gần, toàn thân cô cứng đờ. Sau đó, một bàn tay lớn đột nhiên đoạt bó hoa trong tay cô ném xuống bàn.
“Đừng quan tâm đến hoa nữa, chúng ta đi phòng ngủ.”
Mặt Giản Dao nóng ran. Cô không lên tiếng cũng không ngẩng đầu, để mặc Bạc Cận Ngôn kéo cô đứng dậy.
Bạc Cận Ngôn đương nhiên phát hiện sự ngượng ngùng của Giản Dao, anh cất giọng trầm ấm, pha lẫn ý cười: “Em căng thẳng gì chứ?” Ngừng vài giây, anh nói tiếp: “Tuy anh không có kinh nghiệm, nhưng tư chất và năng lực lĩnh hội của anh xuất sắc hơn người thường. Ngoài ra, khả năng quan sát của anh cũng rất mạnh, anh sẽ làm tốt mọi chuyện.”
Giản Dao ngượng đến mức không có lời nào đáp lại.
Vừa đi vào phòng ngủ, Giản Dao liền sửng sốt bởi cảnh tượng trước mắt.
Dưới ngọn đèn chùm vuông trông rất nghệ thuật và nhiều màu sắc, một chiếc giường lớn màu trắng đặt giữa phòng. Ba mặt của căn phòng đều là tường kính, kết nối thành cảnh khung cảnh 270 độ lộng lẫy giữa không trung. Trên đầu là trăng sao lấp lánh, dưới chân là phong cảnh toàn thành phố.
Cô và Bạc Cận Ngôn sẽ thân mật trên chiếc giường này?
Đúng là ngạo mạn đến mức khó có thể tưởng tượng. Quả nhiên là phong cách của anh.
Do tâm trạng căng thẳng, lòng bàn tay Giản Dao rịn mồ hôi. Tiếp theo, cô và anh sẽ lên giường hay sao?
Ai ngờ Bạc Cận Ngôn liếc qua Giản Dao rồi cầm tay cô. Anh không dẫn cô đi về phía chiếc giường ngủ mà đi đến bên cửa sổ.
Một tay anh chống lên tấm kính, một tay vuốt ve gáy Giản Dao: “Em nhắm mắt lại đi.”
Giản Dao: “... Anh định làm gì?” Do anh thường có những hành động không đoán nổi nên cô thấy hơi căng thẳng.
Giản Dao vừa dứt lời, một bàn tay mát lạnh che đôi mắt của cô. Bạc Cận Ngôn cúi đầu, hôn lên vành tai cô, đồng thời nói thì thầm: “Khi nào anh bảo em mở mắt em thì hãy mở.”
Giản Dao cứng đờ người trước nụ hôn của anh. Bạc Cận Ngôn dường như rất hưng phấn, bờ môi anh từ tai Giản Dao di chuyển xuống dưới, dừng lại ở cần cổ nõn nà của cô. Giản Dao run rẩy trong lòng anh, hai mắt bị tay anh che mất, cô chỉ còn cách túm lấy áo sơ mi của anh.
“Còn phải đợi bao lâu nữa?” Giản Dao hỏi nhỏ.
“Sắp rồi.” Bạc Cận Ngôn bắt đầu cắn mút trên cổ cô.
Phản ứng đầu tiên của Giản Dao là, chắc chắn anh đã học được chiêu mới. Mấy ngày trước anh hôn cô cuồng nhiệt nhưng động tác tương đối đơn giản. Còn bây giờ, rõ ràng chỉ là sự đụng chạm nhẹ nhàng, vậy mà toàn thân Giản Dao tê liệt, thậm chí đến hơi thở cũng biến thành dồn dập.
Ý nghĩ thứ hai của Giản Dao là, cô biết Bạc Cận Ngôn muốn cho cô xem thứ gì. Từ chiếc xe hơi sang trọng, khách sạn xa hoa và bữa tối trong ánh nến, cô gần như có thể đoán ra, tiếp theo anh chắc chắn bảo nhân viên của khách sạn từ tầng dưới thả một chùm bóng bay treo tấm băng rôn viết lời tỏ tình, để bóng bay bay ngang qua mặt cô.