![]() | ![]() ![]() |
Giản Dao vừa định cúi xuống bế Trầm Mặc lên, Bạc Cận Ngôn liền kéo tay cô: “Mặc kệ nó, lát nữa anh đưa nó về nhà.”
Giản Dao: “Thế cũng nên để nó vào trong nhà.”
Bạc Cận Ngôn liếc cô: “Em thích con rùa đứng bên cạnh nhìn chúng ta hôn nhau à?”
Giản Dao: “...”
Bây giờ anh còn định “đăng đường nhập thất”, tiếp tục hôn cô?
Giản Dao vừa rút chìa khóa mở cửa, vừa nói nhỏ: “Muộn quá rồi, ngày mai chúng ta còn phải đi Cục cảnh sát, anh về nghỉ ngơi đi.”
Cô vừa dứt lời, Bạc Cận Ngôn đã đẩy cửa, thản nhiên đi vào trong nhà.
Giản Dao đành đi theo anh, thuận tay đóng cánh cửa ra vào.
Bên ngoài cửa sổ sắc trời tối đen, trong phòng bật ngọn đèn vàng ấm áp. Bạc Cận Ngôn tự nhiên như ở nhà mình, cởi áo ple ném xuống sofa. Anh chỉnh lại cổ áo sơ mi, sau đó quay người về phía cô. Gương mặt tuấn tú thấp thoáng ý cười.
Giản Dao bị anh nhìn đến mức lòng dạ hoang mang. Cô đi đến bên cửa sổ, nơi cách xa anh nhất, cởi áo ngoài bỏ xuống giường, đồng thời mở miệng hỏi: “Anh uống nước không?”
Vừa dứt lời, Giản Dao liền nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một gần, anh đã lặng lẽ đi đến bên cô.
Giản Dao quay người, bờ vai liền bị cánh tay giữ chặt. Bạc Cận Ngôn đứng trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô.
Trên vai truyền đến một sức mạnh dịu dàng và kiên định. Giản Dao ngây ra, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh đẩy xuống giường.
“Anh làm gì vậy...” Giản Dao giơ tay chống lên ngực Bạc Cận Ngôn. Nhưng anh không do dự đè xuống người cô. Anh nhanh chóng ngậm lấy môi cô, hàm hồ đáp: “Đương nhiên hôn em, em hãy nhắm mắt lại.”
Nụ hôn này còn mãnh liệt hơn nụ hôn ở trên thuyền. Giản Dao chỉ cảm nhận thấy thân hình nặng nề của anh. Người đàn ông ột mét tám lăm đè xuống thân thể cô khiến cô không thở nổi. Trong lúc hôn, một tay Bạc Cận Ngôn vuốt ve mái tóc của Giản Dao, bàn tay còn lại lồng vào tay cô.
Dần dần, khi hai người gần như không thở nổi, Bạc Cận Ngôn mới rời khỏi môi Giản Dao. Anh men theo đường nét gương mặt cô, từ từ di chuyển xuống dưới. Anh lại một lần nữa không thầy tự hiểu.
Giản Dao chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác nhồn nhột, quấn quýt, toàn thân tan chảy dưới môi lưỡi của anh như lúc này...
Bờ ngực đột nhiên mát lạnh. Giản Dao cúi đầu, thấy Bạc Cận Ngôn đã rời khỏi cổ cô, giơ tay cởi cúc áo trước ngực cô. Môi anh cũng nhanh như tia chớp đáp xuống vùng đầy đặn trắng nõn...
Giản Dao lập tức đẩy người anh: “Dừng lại! Anh không thể hôn chỗ đó.”
Bạc Cận Ngôn nhướng mắt nhìn cô.
Dưới ánh đèn sáng, gương mặt anh không biết đỏ ửng từ bao giờ, đôi mắt đen thẫm lại.
Sau đó, Bạc Cận Ngôn thè lưỡi liếm môi, tựa hồ vẫn còn lưu luyến. Nhưng cuối cùng anh vẫn buông người Giản Dao, ngồi thẳng dậy.
Tuy nụ hôn nồng nàn đã kết thúc, nhưng không khí trong căn phòng vẫn nóng bỏng. Giản Dao đỏ mặt tía tai, đầu tóc lòa xòa. Cô vừa cài cúc áo, tay bị Bạc Cận Ngôn nắm chặt.
Bàn tay còn lại của anh ôm eo cô, sau đó anh cúi đầu nhìn cô và cất giọng khàn khàn: “Có đi có lại, em không muốn hôn cổ anh à?”
Nhịp tim Giản Dao lại tăng tốc. Mặc dù anh cứ tỉnh bơ như không nhưng tại sao cô cảm thấy không có cách nào từ chối?
Cô đặt hai tay lên vai Bạc Cận Ngôn, rướn người đặt nụ hôn “chuồn chuồn đạp nước” lên cổ anh. Làn da đàn ông tỏa ra hơi nóng, vương vấn trên chóp mũi cô, khiến cô tự dưng cảm thấy yên lòng... Trong lúc cô hôn “đáp lễ” Bạc Cận Ngôn, ngón tay anh vuốt ve mặt cô, tóc cô và tai cô.
Một lúc sau, Giản Dao mới ngẩng mặt nhìn anh. Anh cũng không rời mắt khỏi cô.
“Sao em có thể gợi cảm như vậy?” Bạc Cận Ngôn cất giọng trầm khàn.
Mặt Giản Dao càng đỏ bừng. Thấy anh cúi đầu định hôn tiếp, cô cố gắng giữ chút tỉnh táo còn còn sót lại, nhẹ nhàng đẩy người anh: “Đã đến lúc anh nên về nhà rồi.”