![]() | ![]() ![]() |
_ Mẹ à, con là một đứa trẻ xui xẻo. Người thân ở bên cạnh con sớm muộn cũng gặp nguy hiểm. Tốt nhất con không nên đến gần họ. Mẹ ơi, con sẽ không yêu ai đâu. Con sẽ khiến cô ấy đau khổ. Con không bao giờ từ bỏ quyết định của mình đâu. Thiên thần mãi mãi là một loài yếu ớt, chỉ có thể là quỷ dữ, con mới giành lại sự bình yên cho cuộc đời con. Chờ con. Con sẽ làm được! - Những ngón tay thanh mảnh như được gọt dũa trau chuốt vuốt ve hình ảnh người phụ nữ xinh đẹp. Giọng nói cậu hạ thấp, ánh mắt dấy lên sự khổ sở xót xa. Cậu đã quyết định số phận của mình: cởi bỏ đôi cánh trắng thánh thiện để trở thành một ác quỷ tàn khốc. Tranh đoạt quyền được sống, được yêu thương, quyền được bảo vệ những người thân thương bên cạnh.
_ Anh trai yêu dấu! Lâu rồi không gặp! Anh vẫn khoẻ chứ? Nghĩa trang này sắp đón thêm một đứa trẻ thích gây náo loạn rồi. Kara là một em bé rất thích huyên náo. Em giao nó cho anh giữ đấy. Em không còn cơ hội nữa rồi! Nó rất thích ăn kem. Giống em. Anh hãy thay em chăm sóc mẹ và Kara nhé! - Bó hồng bạch còn lại được chàng trai trang trọng đặt ở ngôi mộ bên cạnh mộ của mẹ cậu. Nụ cười hiền lành và cái nheo mắt lém lỉnh với chủ nhân ngôi mộ toát lên một vẻ thân thiết, chan chứa yêu thương.
Hình ảnh một cậu bé khoảng 5 tuổi có nụ cười tít mắt. Gương mặt đó có những đường nét giống hệt chàng trai trẻ: vẫn là mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh, nhãn quang nâu đỏ thanh tân. Làn môi như một cánh đào tươi sáng. Cái mũi cao thanh tú của một bậc vương giả.Hàng tên khắc tên bia mộ mang một vẻ cũ kĩ như đã trãi qua một thập kỉ - đứa trẻ trên ngôi mộ đã chết từ hơn 10 năm trước: Edward Justin Stewart.
Vẫn là lớp đá hoa cương đen được dát công phu, những loài hoa cỏ mởn xanh trong không gian thanh bình. Dường như đứa bé trên bia mộ có nét gì đó rất mật thiết với chàng trai. Cứ như CẢ HAI LÀ MỘT.
_ Cả hai ở trên thiên đàng phải luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc. Những điều còn lại hãy để con làm tất. Ván cờ này cược bằng sinh mạng. Công lí sẽ về với chúng ta. - Cậu trai trẻ đứng thẳng người nhìn cả hai ngôi mộ, giọng nói vẫn dịu dàng những ẩn chứa đầy phẫn uất. Kết thúc sự sống của một thiên thần sẽ là sự hồi sinh của một ác quỷ. Liệu cậu có làm được?
Không khí nhẹ tênh man mác nỗi heo hút của nghĩa trang. Cái cuối đầu thật sâu của chàng trai dành cho hai con người thân thương đầy day dứt và thù hận. Những áng mây trong xanh rủ nhau kết thành một nhóm xốp phồng trắng phau trên bầu trời. Những dãy mộ kéo dài tít tắp, miên man như con đường phía trước mà cậu phải đi. Gian nan, vô cùng hiểm nguy .
Không vội rời khỏi nghĩa trang. Cậu bước ra khỏi khu mộ của gia tộc Stewart . Bước về phía dãy mộ nằm ở phía Tây nghĩa trang, nơi có những hàng thông cao khẳng mờ trong lớp sương bạc mỏng. Cậu dừng trước một ngôi mộ khác, chủ nhân của nó là một cô gái khoảng 12-13 tuổi. Mái tóc đen mun được cài một băng đô hồng vô cùng xinh xắn.
Cô gái hết sức diễm kiều với nụ cười thanh khiết như ánh mai lấp lánh. Cả gương mặt thoát tục, xinh đẹp hơn người đang giương đôi mắt nhìn chàng trai.
_Chào Jenny, cậu khoẻ không? Tớ thay Red đến thăm cậu đây! Tớ và cậu ấy sắp đến Việt Nam rồi. Lại là một chiến dịch mới, ước chi...cậu cũng tham gia thì vui biết mấy! Cậu thì sướng rồi, được ngủ một giấc thật dài, ngủ mãi. Còn bọn này vẫn phải thức. Thức để tìm. Tớ vẫn chưa lí giải được nước cờ của HẮN. Một phương trình chưa tìm được nghiệm. Đầy tính toán sâu xa, chỉ cần viết sai một con số thì cả phương trình phải bỏ đi. Cậu có biết chức của cậu trong đội mãi vẫn chưa có người xứng đáng ngồi vào không? Mau mau chỉ cho tớ biết người đó là ai đi! - Cậu thiếu niên thân thiện nhoẻn môi cười với cô gái. Khác hẳn với cách viếng hai ngôi mộ trước, cậu đặt lên ngôi mộ của cô gái tên Jenny một cây kẹo lollipop đủ màu sắc đáng yêu. Cô gái yên nghỉ trong lòng đất lạnh lẽo kia rất thích ăn thứ kẹo đó.