![]() | ![]() ![]() |
_ Vậy thì.... Thôi được. Dù gì cậu cũng là học trò xuất sắc nhất của tôi. Càng nhìn, cậu càng giống Windy. Hai mẹ con cậu đều rất xuất sắc. Chỉ tiếc là.... À thôi, tôi cho Dragon về với cậu được không? Thằng nhóc đó đã làm đơn trình tôi hơn tuần trước rồi. Tuy nó hơi ham chơi và bất thường một chút nhưng nó là đứa có tư chất tốt, có trách nhiệm và cả hai cậu đã thân với nhau từ nhỏ nên sẽ dễ dàng hợp tác với nhau hơn. Sau đó, tôi sẽ xét duyệt cho một thành viên nữa về Việt Nam hỗ trợ hai cậu. Cứ điểm bí mật bên đó sắp hoàn thiện, khi nào đã hoàn thành thì nơi đó sẽ là địa điểm tập trung làm việc của các cậu. Để tránh bị phát hiện, cả hai hãy tìm một thân phận nào đó để trú ẩn, có thể là học sinh trung học cũng được. Cậu đồng ý không? - Người sếp đắn đo, cẩn trọng nhắc nhở cậu, ấn đường giãn bớt vẻ lo lắng.
_ Thank you Sir, vậy thì em sẽ thu xếp để vào đội nhận lệnh. Good bye Sir - Chàng thiếu niên cuối đầu chào rồi bước đi thật nhanh ra khỏi căn phòng. Dáng vóc mảnh dẻ vụt chốc biến mất khỏi căn phòng. Sự vội vã như đang trốn tránh thứ gì. Cậu sợ phải đối mặt với tất cả. Cách tốt nhất với cậu là bỏ chạy. Chạy đến nơi mà người khác không biết cậu là ai. Cậu sợ tất cả tình cảm dành cho mình. Nó quá mong manh và mơ hồ. Tốt nhất là hãy tránh xa nó.
_ Này Demon, cậu đi đâu thế? - Vị thiếu tướng cất tiếng réo gọi nhưng vô ích. Bóng dáng chàng trai đã mất hút xa phía hành lang dài. Bỏ lại hình ảnh người đàn ông trong căn phòng kín.
_ Haizz, cái thằng bé này! Vẻ ngoài lúc nào cũng luôn lạnh lùng, gai góc hệt như một chậu xương rồng nhưng lại có một tâm hồn quá yếu đuối. Hi vọng sau những va vấp bi kịch này sẽ giúp nó trưởng thành hơn. Lạy chúa hãy che chở cho cậu bé ấy bình yên hoàn thành nhiệm vụ! A-men! _ Người đàn ông thở dài phiền muộn. Ánh mắt xa xăm trông theo cái chấm đen đang xa dần len lỏi hình ảnh qua khung kính cửa sổ. Bầu trời quang đãng không chút gió, những đám mây đen vẫn còn lẫn trốn. Luân Đôn những ngày cuối xuân vắng lặng, đẫm nước mắt......
*****Nghĩa trang thượng lưu phía Bắc Luân Đôn *****
Nằm trong thể những khu mộ của tầng lớp thượng lưu, dãy mộ của gia tộc Stewart được tập trung thành một nhóm liền kề nhau, nằm ở nơi địa lý tốt nhất, cả nhóm mộ nằm trên một ô đất cao. Có thể giương đôi mắt về tít tắp xa xôi về trước mặt, phong thuỷ hoàn thiện được tính toán tỉ mỉ.
Một dáng hình quen thuộc nhẹ nhàng lướt qua từng ô mộ, khung cảnh hanh hao, đượm hơi sương phản phất. Là chàng trai tóc nâu có đôi mắt nâu đỏ bình lặng như mặt hồ, nét mặt không cảm xúc.
Cậu dừng lại trước một ngôi mộ được dát hoa cương đen nhã nhặn, xung quanh được cắt tỉa hoa cỏ gọn gàng. Ngôi mộ được chăm chút rất kĩ lưỡng.
_ Mẹ, con trai đến thăm mẹ đây. Lâu rồi con không đến thăm mẹ, con hư quá phải không? Mẹ ơi, con sắp về Việt Nam rồi, mẹ thường bảo con có một phần máu thịt của người Việt. Qua các bức ảnh, con thấy Việt Nam thật đẹp. Con sẽ tiếp tục nhiệm vụ thay mẹ, có thể rất lâu con mới trở về đây. Con sẽ nhớ mẹ nhiều lắm! Mẹ đừng lo lắng quá về con! Con của mẹ đã lớn rồi. Trái tim con sẽ mang theo mẹ đi khắp mọi nơi. Con yêu mẹ nhiều lắm! - Chàng thiếu niên đặt một bó hoa hồng bạch xuống ngôi mộ. Nụ cười tươi tắn, ấm áp như muôn ngàn tia nắng trong veo. Cái khuôn mặt lạnh nhạt phút chốc tan biến, chỉ có giọng nói trìu mến pha chút nũng nịu của cậu văng vẳng trong không gian.
Những ngón tay thon dài của cậu khẽ vân vê lên tấm bia mộ, mái tóc nâu phất phơ óng ánh những tia sáng từ mặt trời. Trên bia mộ bị sắc nắng chiếu bậc lên hình ảnh một người phụ nữ. Là một tuyệt sắc mĩ nhân. Người phụ nữ trên bia mộ có nét đẹp của một cô gái Á Đông hoàn mỹ. Nét mặt thuần khiết như cánh hồng bạch tinh khôi. Đôi mắt to sắc tím buồn vời vợi, lắng đọng, diễm lệ. Chân mày liễu dịu dàng. Mái tóc dài xõa qua vai mượt mà như một dòng suối thanh tao. Trên tóc người phụ nữ ấy được cài một sợi ren màu thiên thanh được móc rất tinh xảo. Cả một gương mặt đầy nét đoan trang, dịu hiền.