![]() | ![]() ![]() |
Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu nhìn chị gái. Ánh mắt anh xa cách, vẻ mặt bình tĩnh, làm Doãn Tư Kỳ không biết anh đang nghĩ gì. Nhưng chị vẫn cất giọng dịu dàng: “Tôi đâu phải bắt cậu dừng cuộc điều tra, chỉ hy vọng cậu bí mật tiến hành. Với năng lực của cậu, đây chỉ là chuyện nhỏ đúng không? Cận Ngôn, coi như tôi cầu xin cậu. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa cầu xin cậu điều gì, chỉ một lần này thôi.”
Cửa phòng làm việc của Bạc Cận Ngôn bị đẩy ra, Doãn Tư Kỳ uyển chuyển đi ra ngoài. Trên mặt chị là nụ cười tao nhã và kín kẽ.
Cả đám nhân viên đều đứng dậy, gồm cả Giản Dao. Doãn Tư Kỳ mỉm cười đảo mắt một vòng: “Vừa rồi tôi nói chuyện với Cận Ngôn về tình hình gần đây của phòng. Cậu ấy rất hài lòng về biểu hiện của mọi người, do đó tôi cũng rất hài lòng. Mọi người hãy làm thật tốt. Năm nay phòng 3 khách hàng lớn lại đạt thành tích xuất sắc, cuối năm tôi sẽ tiếp tục phát phong bì nặng tay ọi người.”
Mọi người cười tươi, tiễn Doãn Tư Kỳ trong không khí nhiệt liệt.
Đợi mọi người giải tán, Giản Dao mới quay về phòng làm việc của Bạc Cận Ngôn.
Bạc Cận Ngôn đang đọc báo, bộ dạng rất thoải mái: “Em hãy đặt hai vé máy bay sớm nhất đi khu nghỉ mát. Chúng ta sẽ đi xem xét hiện trường.”
Giản Dao ngẩn người. Cô và anh cùng đi? Có nghĩa là…
“Anh đã nhận lời chủ tịch?”
“Ừ.”
Giản Dao hơi bất ngờ: “Tại sao?” Tuy bình thường Bạc Cận Ngôn vừa chảnh vừa khó chiều nhưng lúc bắt tay vào công việc, anh rất cẩn thận và nghiêm túc. Có lẽ người chị gái chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim anh, mới có thể khiến anh phá lệ?
Bạc Cận Ngôn cất giọng nhàn nhạt: “Tôi thích nhận lời thì nhận chứ sao.”
***
Đêm đã về khuya, Giản Dao và Bạc Cận Ngôn mỗi người chiếm một đầu ghế sofa, chăm chú xem tài liệu.
Tự sát biến thành mưu sát, mọi manh mối cần phải rà soát lại, cần tìm hiểu thêm thông tin. Ví dụ lý lịch chi tiết của từng người trong phòng, việc sắp xếp phòng nghỉ hôm xảy ra vụ án, camera giám sát ở khu nghỉ mát và tình hình thời tiết…
Bạc Cận Ngôn nhấm nháp cà phê, còn Giản Dao uống trà hoa. Buổi đêm vô cùng yên tĩnh. Giản Dao thỉnh thoảng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Bạc Cận Ngôn ngồi yên một chỗ, thần sắc rất tập trung. Cô ngồi cách anh không xa, nhưng phảng phất cũng bị hòa nhập vào khí thế của anh.
Giản Dao không biết mình ngủ từ bao giờ. Vừa mở mắt, cô liền nhìn thấy trần nhà xám trắng, dưới thân là chiếc giường cực lớn mềm mại màu đen tuyền. Cô đang ở trong phòng ngủ của Bạc Cận Ngôn.
Trên người Giản Dao vẫn là áo sơ mi và váy ngắn, dép lê đi trong nhà đã bị tháo ra. Cô xuống giường, phát hiện bên cạnh giường không có dép. Bạc Cận Ngôn đã bế cô vào trong này?
Vừa đi ra ngoài hành lang, cô liền nghe thấy tiếng nhạc giao hưởng và tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến từ phòng khách.
Bạc Cận Ngôn không bỏ mặc cô ngủ ở ghế sofa, mà nhường giường của anh cho cô. Nhận thức này khiến Giản Dao cảm thấy hết sức bất ngờ.
Hơn nữa, anh còn bế cô vào phòng…
Trong lòng trào dâng nỗi ngọt ngào, Giản Dao đi chân đất ra phòng khách. Nhưng đến hành lang nối với phòng khách, cô bất giác sững người.
Phòng khách chỉ mở một ngọn đèn sàn, ánh sáng tối mờ. Giữa phòng khách đặt bồn tắm cực lớn vẫn còn đầy nước. Mặt nước lấp lánh, không rõ do ánh đèn hay ánh sao từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Bề mặt tựa hồ còn bốc hơi nóng.
Thảo nào Bạc Cận Ngôn bế cô vào phòng ngủ. Vì anh muốn tắm ở phòng khách.
Giản Dao đảo mắt, phát hiện Bạc Cận Ngôn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đứng bên cửa sổ ngắm cảnh đêm. Chiếc khăn tắm buộc trên thắt lưng, để lộ tấm lưng trần và hai bắp chân, hình như vẫn còn giọt nước chảy theo đường nét thân hình anh.
Mặc dù ánh sáng mờ mờ, Giản Dao vẫn có thể nhận ra, trên tấm lưng trần đẹp đẽ của người đàn ông xuất hiện vô số vết sẹo rất sâu. Trong đêm tối, những vết sẹo đó như cành hoa và dây leo đáng sợ nợ rộ trên lưng anh.