![]() | ![]() ![]() |
Giản Dao muốn tránh ra xa nhưng đáng tiếc chẳng còn một chút không gian nào cả. Cô chỉ có thể nép vào người Bạc Cận Ngôn.
Bạc Cận Ngôn cúi đầu nhìn Giản Dao: “Em vẫn chưa trả lời, tại sao em không có hứng thú sống cùng tôi?”
Giản Dao đờ người. Không rõ có phải do tác dụng tâm lý, cô cảm thấy thang máy đột nhiên trở nên yên tĩnh vô cùng. Giọng Bạc Cận Ngôn trầm ấm rõ ràng, chắc chắn lọt vào tai mười mấy người trong thang máy.
Ở đâu anh cũng coi như chốn không người.
May mà trong thang máy đều là thanh niên, mọi người nhất thời im lặng. Giản Dao đứng nép vào lòng Bạc Cận Ngôn nên không nhìn thấy vẻ mặt của những người khác. Cô thì thầm: “Anh đừng có nằm mơ giữa ban ngày, tôi cũng thích yên tĩnh một mình. Tôi sẽ không dọn xuống dưới, sau này anh đừng nhắc đến nữa.”
Bạc Cận Ngôn im lặng.
Giản Dao thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ mấy giây sau, anh cất giọng thong thả trên đầu cô: “Em vừa có một quyết định sai lầm.”
Giản Dao ngẩn người. Cuối cùng, bên cạnh có cô gái trẻ phì cười thành tiếng.
Nếu đổi thành người đàn ông khác, người xung quanh chắc chắn cho rằng, Bạc Cận Ngôn bám riết, đòi sống chung với bạn gái. Nhưng Giản Dao biết, Bạc Cận Ngôn thật sự cảm thấy, việc cô không sống cùng anh là một quyết định “hiệu suất thấp và sai lầm”.
Tuy nghĩ vậy nhưng buổi tối về nhà đi tắm, đầu óc Giản Dao vẫn tự động hiện ra gương mặt tuấn tú và dịu dàng của Bạc Cận Ngôn ở ngay trên đỉnh đầu cô. Điều này khiến Giản Dao rơi vào tâm trạng kỳ lạ, tựa hồ ruột gan vô duyên vô cớ nóng như lửa đốt.
Lúc nằm lên giường, trong lòng cô vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Giản Dao vừa mơ mơ màng màng thiếp đi, điện thoại di động đột nhiên đổ chuông. Là Lý Huân Nhiên gọi tới.
Việc Lý Huân Nhiên gọi điện vào giờ này khiến Giản Dao bỗng dưng căng thẳng. Cô bắt máy: “Chuyện gì vậy?”
Lý Huân Nhiên hình như đang ăn tối, giọng nói của anh lụng bụng không rõ ràng: “Vừa có kết quả là anh báo cho em ngay, chuyên gia đã giải được con số viết bằng máu. Tuy nhiên giải cũng bằng không.”
“Ý anh là gì?”
“Anh gửi email cho em và giáo sư Bạc. Em hãy mở ra xem rồi chúng ta nói sau.”
Nửa đêm thời tiết se lạnh, Giản Dao mặc áo khoác, mở máy tính.
Email của Lý Huân Nhiên rất ngắn gọn. Việc bổ sung thêm con số mới khiến đống chữ số trước đó trở thành dãy số hoàn chỉnh:
“145, 297, 289, 121
162, 17, 324, 1
250, 0, 484, 0
365, 88, 729, 16
421, 27, 841, 1
586, 29, 1156, 1
425, 136, 729, 16”
“Chuyên gia phải dùng mấy tiếng đồng hồ để giải mã tổ hợp số này, nói ra rất đơn giản. Bên trong che giấu một loạt con số. Ở cột đầu tiên là tổng hai bình phương của hai số liền nhau trong tổ hợp số được ám chỉ, cột thứ hai là hiệu hai bình phương, cột thứ ba là bình phương của tổng hai số, hàng thứ tư là bình phương của hiệu hai số. (Xem chú thích 1) Tôn Dũng chơi trò đoán số với chúng ta...” Lý Huân Nhiên giải thích.
Giản Dao nhìn xuống bên dưới. Đây là con số nhận được sau khi giải mã: 8, 9, 9, 13, 14, 15, 19.
“Tổ hợp con số này có thể mang bất cứ ý nghĩa nào. Như trong phim ảnh thì đây có thể là số trang của một quyển sách, thành ngữ thời xa xưa, hay tọa độ gì đó…” Lý Huân Nhiên nói: “Ai biết được tên Tôn Dũng hoang tưởng điều gì. Các chuyên gia cho biết hy vọng không lớn, công việc của bọn họ về cơ bản đã kết thúc.”
Sau khi cúp điện thoại, Giản Dao lại một lần nữa xem xét dãy số. Lý Huân Nhiên nói đúng, tuy dãy số này dường như ẩn chứa bí mật nào đó, nhưng chỉ là “rổ tre đựng nước” mà thôi. Hơn nữa bất kể Tôn Dũng ám chỉ điều gì, vụ án này cũng đã kết thúc.
Giản Dao quay về giường nằm. Dõi mắt ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, bộ não cô vẫn không thể đè nén suy nghĩ, rốt cuộc dãy số này có ý nghĩa gì.