![]() | ![]() ![]() |
Giản Dao ngồi trong xe ô tô đợi một lúc cũng không thấy Bạc Cận Ngôn quay lại. Lúc trời sáng hẳn mới có một cảnh sát trẻ tuổi chạy đến: “Giản tiểu thư, giáo sư Bạc đã ngồi xe ô tô đi mất, giáo sư bảo cô quay về biệt thự đợi giáo sư.”
Giản Dao cảm thấy hơi kỳ lạ: “Anh ta đi đâu vậy?”
Người cảnh sát trả lời: “Giáo sư chỉ bảo đi lấy đồ chứ không nói cho chúng tôi biết cụ thể đi đâu.”
…
Đến mười hai giờ đêm, Giản Dao bị đánh thức bởi tiếng động lạ thường ở bên ngoài.
Cô trùm áo khoác bên ngoài bộ đồ ngủ, đi dép lê ra khỏi phòng.
Tiếng động không phải vang lên từ phòng ngủ của Bạc Cận Ngôn, mà từ căn phòng Giản Dao vẫn chưa từng vào trong nằm ở tận cùng hành lang.
Giản Dao gõ cửa, bên trong vang lên tiếng Bạc Cận Ngôn: “Vào đi!”
Vừa mở cửa, Giản Dao liền ngửi thấy mùi máu tanh. Cô lập tức dừng bước.
Căn phòng rất rộng, đèn tuýp chiếu sáng như ban ngày. Bốn bức tường và trần nhà đều trống không, chẳng có một vật trang trí.
Nổi bật nhất chính là Bạc Cận Ngôn. Anh mặc bộ đồ bảo hộ y tế áo liền quần trắng toát, đeo khẩu trang và đội mũ cùng màu. Toàn thân anh chỉ để lộ đôi mắt đen. Trông anh giống nhân vật bước ra từ “Nguy cơ sinh hóa”, lạnh lùng và u ám.
(“Nguy cơ sinh hóa” là phim điện ảnh giả tưởng Mỹ “Resident Evil”)
Bên cạnh anh là bàn kim loại hình chữ nhật, một người đàn ông khỏa thân nằm bất động trên bàn. Sau lưng Bạc Cận Ngôn có năm sáu cái bàn tương tự, trên bàn cũng có người nằm.
Bạc Cận Ngôn nhướng mắt nhìn Giản Dao: “Tôi còn tưởng em ngủ cho đến khi tôi phá án mới tỉnh dậy. Mau thay quần áo lại đây giúp tôi.”
Giản Dao không lên tiếng, cô tựa người vào cánh cửa bất động.
Bây giờ cô mới nhìn rõ, sắc mặt của người đàn ông nằm trên bàn trắng bệch, làn da xuất hiện vết ban. Đây là xác người chết.
“Anh đang làm gì vậy?” Giản Dao hỏi.
Bạc Cận Ngôn đẩy một cái tủ có bánh xe cao bằng nửa thân người tới gần bàn kim loại. Trên tủ đặt mấy con dao cầu rất lớn. Anh từ tốn đáp: “Thi thể người thật, mô hình giống người thật, mô phỏng não bộ…Mỗi thí nghiệm chúng ta cần làm một lần, để tìm ra dụng cụ, quy trình và cách thức hung thủ cắt chân tay và thân thể nạn nhân.”
Lúc này, Giản Dao mới chú ý đến mấy “người” nằm trên bàn kim loại ở đằng sau. Làn da họ trông không thật, diện mạo hoàn toàn giống nhau, chứng tỏ đều là người giả. Gần bờ tường đặt mấy máy laptop.
Chỉ như vậy cũng đủ tạo ra bầu không khí đáng sợ. Giản Dao vẫn đứng nguyên một chỗ: “Cục cảnh sát cũng có bác sỹ pháp y, tại sao chúng ta phải tiến hành thí nghiệm?”
Bạc Cận Ngôn cúi đầu tìm con dao sắc, ánh mắt rất chăm chú, anh thản nhiên trả lời: “Đợi pháp y của cục xin cấp một xác người mới chết, lại đi mua những mô hình cao cấp giống hệt người thật, chắc hung thủ của chúng ta đã giải quyết thêm mấy nạn nhân nữa.”
Giản Dao: “…Anh lấy đâu ra những thứ này?”
“Tôi nhờ Phó Tử Ngộ kiếm hộ.” Bạc Cận Ngôn đi sang một bên xác chết, ngoảnh đầu nhìn cô: “Lại đây giữ con dao cho tôi.”
Giản Dao nhìn anh vài giây, trả lời: “Xin lỗi, tôi không làm được. Tôi có thể giúp anh gọi cảnh sát đến đây.”
Cô quay người định bỏ đi, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của Bạc Cận Ngôn từ đằng sau vọng tới: “Điều tra hung án mà tránh xa thi thể, chẳng khác nào tiến gần đến sự thật liền nhắm mắt lại.”
Giản Dao cúi đầu, trầm mặc trong giây lát rồi đi ra cửa. Bạc Cận Ngôn nói tiếp: “Nó có khả năng vẫn còn sống.”