![]() | ![]() ![]() |
“Hắn? Hắn là ai?”
Khóe miệng Bạc Cận Ngôn ẩn hiện ý cười: “Đương nhiên là tên tội phạm của chúng ta.”
Xe cảnh sát chạy nhay trên đường quốc lộ. Hàng cây hai bên đường tiêu điều trong sắc trời mùa đông ảm đạm.
Giản Dao nhìn gương mặt nghiêng thản nhiên của Bạc Cận Ngôn, hỏi tiếp: “Ý anh là…tội phạm chỉ có một tên? Hơn nữa còn là người bản xứ?” Trước đó, Lý Huân Nhiên nghi ngờ tội phạm là một nhóm chuyên bắt cóc trẻ em, hoặc đám giang hồ từ tỉnh ngoài đến đây gây án. Nhưng theo cách nói của Bạc Cận Ngôn, anh đã phủ nhận hai khả năng này.
Bạc Cận Ngôn liếc cô: “Cô cũng không đến nỗi ngốc nghếch. Nạn nhân của mười vụ án có đặc điểm tương đồng, khoảng thời gian giữa hai vụ án có trật tự, thủ pháp gây án như nhau, tội phạm có trình độ ổn định và không bao giờ sẩy tay. Đây rõ ràng là đặc điểm của cá nhân, do đó chỉ có thể là một người.”
Giản Dao chau mày trầm tư suy nghĩ. Một lúc sau, cô rút điện thoại gửi tin nhắn.
Bạc Cận Ngôn không hề nhìn cô, lãnh đạm hỏi một câu: “Cô lại báo cáo cho bạn trai cô đấy à?”
Giản Dao đờ người, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh ấy không phải là bạn trai tôi.”
Bạc Cận Ngôn không đáp lời, anh tựa người vào thành ghế phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Giản Dao hỏi: “Anh để bụng chuyện tôi báo cáo không?”
“Tại sao tôi phải để bụng việc làm vô vị đó?”
Xe cảnh sát dừng lại ở một làng quê. Hai bên đường quốc lộ đều là nhà cửa. Có tòa nhà bốn năm tầng, nhưng cũng có ngôi nhà gỗ thấp cũ kỹ.
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đi đến một ngôi nhà gỗ tương đối lụp xụp. Đây là nhà của Phó Minh Nghĩa, cậu bé đầu tiên bị mất tích, địa điểm mất tích không rõ.
Bạc Cận Ngôn chỉ nói với Giản Dao, mục đích đến đây là để tìm ra địa điểm nạn nhân mất tích chuẩn xác, nhưng anh không cho biết lý do. Giản Dao tiến lên gõ cửa với tâm trạng đầy nghi hoặc.
Trong nhà cũ kỹ tăm tối chỉ có ba gian phòng, đồ đạc hết sức đơn giản. Sắc mặt bố mẹ Phó Minh Nghĩa hốc hác tiều tụy.
Theo lời khai trước đó, Phó Minh Nghĩa sáng sớm rời khỏi nhà, khoảng tám giờ đến thành phố Đồng. Cậu bé vừa tròn 15 tuổi, là học sinh năm thứ ba trung học cơ sở. Cậu bé đi nhà cô ruột ở thành phố Đồng, ở nhà cô khoảng nửa tháng để tham gia lớp học thêm. Nhiều tiếng đồng hồ sau, người cô vẫn không thấy Phó Minh Nghĩa nên gọi điện về nhà cậu bé, mới biết cậu bé mất tích.
Sau một hồi hỏi tỉ mỉ bố mẹ cậu bé, Bạc Cận Ngôn vẫn không tìm ra manh mối mới, cậu bé không nói cho bất cứ ai biết, cậu sẽ đi đâu.
Đến buổi trưa, sau khi an ủi bố mẹ Phó Minh Nghĩa, Giản Dao đi vào phòng ngủ của cậu bé. Cô thấy Bạc Cận Ngôn đứng giữa phòng, quan sát đồng đồ lặt vặt bày đầy giường, thần sắc của anh rất tập trung.
Giản Dao đi vào bên trong. Trên giường đều là đồ chơi ưa thích của trẻ em như mặt nạ, con quay, thẻ chơi game và một máy chơi game đơn giản. Dưới gầm giường có một số lon bia rỗng, có lẽ cậu bé nhặt về để bán lấy tiền. Bây giờ cậu bé mất tích, những thứ này trở thành vật kỷ niệm của bố mẹ.
Giản Dao hỏi: “Anh có phát hiện mới không?”
Bạc Cận Ngôn tiếp tục trầm tư, tựa hồ không nghe thấy. Vài giây sau, anh mới từ từ ngoảnh đầu, nhìn Giản Dao bằng ánh mắt thờ ơ: “Ra ngoài.”
Giản Dao lập tức quay người rời đi. Nhưng đến cửa phòng, cô lại nghe anh nói tiếp: “Cô cũng đi tìm. Đầu óc cô không phải để trưng bày. Tôi cần bất cứ tin tức nào liên quan đến Phó Minh Nghĩa. Trong ngôi nhà này chắc chắn có manh mối liên quan đến việc thằng bé đi đâu hôm bị mất tích.”
Bây giờ Giản Dao đã quen với cách nói chuyện của anh. Cô không tức giận, cũng chẳng thèm bận tâm. Cô đi một vòng quanh sân, dừng bước trước chuồng nuôi gia cầm ở sau ngôi nhà.
Giản Dao tiến lại gần, trong chuồng có mấy chục con gà. Cô đoán đây là một trong những nguồn thu nhập của gia đình. Trên cái tủ bên cạnh chuồng gà còn có một khay trứng gà.