![]() | ![]() ![]() |
“Được. Việc này giao cho cậu xử lý.”
“Bạc Cận Ngôn! Tôi đâu phải mẹ cậu!” Phó Tử Ngộ gầm lên: “Tôi chẳng hiểu gì về cô ấy, làm sao biết tặng thứ gì? Cậu tự nghĩ đi!”
Bạc Cận Ngôn nghĩ ngợi vài giây. Sau đó, anh mỉm cười nói với Phó Tử Ngộ: “Cậu đi mua cho cô ấy một cần câu giống của tôi. Như vậy tôi khỏi cần mỗi buổi sáng đi cắm cần bên bờ suối, buổi tối lại phải ra lấy về.”
Ngày thứ hai nhận được món quà, Giản Dao mang một chai rượu đến ngôi biệt thự.
Đó là rượu bố Giản Dao cất giữ lúc sinh thời. Ông là người có tính cách “ngàn vàng đi hết lại quay trở về”. Vì vậy sau khi ông qua đời, Giản Dao và mẹ không đặc biệt lưu giữ rượu của ông. Phần lớn đã bị Lý Huân Nhiên uống, trong nhà chỉ còn lại vài chai. Rượu không phải thuộc nhãn hiệu nổi tiếng, mà do một xưởng rượu lâu năm của thành phố sản xuất từ thập niên tám mươi, bây giờ ngoài thị trường không bán, cũng coi như vô giá.
(“Ngàn vàng đi hết lại quay trở về” là một câu trong bài “Tưởng Tiến Tửu” của Lý Bạch. Chỉ con người luôn có thái độ lạc quan và lòng tin dù gặp khó khăn trắc trở)
Sau khi để chai rượu ở ngôi biệt thự, Giản Dao gửi email cho Bạc Cận Ngôn: “Cá ngon nên đi kèm rượu ngon, xin vui lòng nhận lấy.”
Bạc Cận Ngôn không trả lời. Nhưng ngày hôm sau đến ngôi biệt thự, Giản Dao thấy chai rượu đặt trên tủ bếp, rượu trong chai vơi đi một chút.
Thời gian từng ngày trôi qua, sắp đến Tết âm lịch, công việc phiên dịch của Giản Dao cũng gần kết thúc.
Giản Huyên bày tỏ sự tiếc nuối: “Sắp kết thúc mà chị vẫn chưa lần nào gặp vị đó của chị?” Bây giờ Giản Huyên dùng từ”vị đó của chị” thay thế cách gọi “yêu quái”.
Nói không hiếu kỳ là nói dối, Giản Dao cũng có một chút chờ mong. Nhưng cô không ngờ, cô lại gặp Bạc Cận Ngôn vào tối ngày hôm sau khi Giản Huyên hỏi câu đó.
Ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, nhiệt độ tăng cao. Giản Dao mặc áo khoác cotton mỏng ra ngoài. Ngôi biệt thự vẫn tĩnh mịch như thường lệ.
Bởi vì công việc bước vào giai đoạn cuối cùng nên Giản Dao muốn hoàn thành sớm. Cô dịch một mạch cho đến khi trời chạng vạng tối. Lúc cô thu dọn đồ, bên ngoài cửa sổ nổi trận gió lớn, sấm chớp đì đùng, mưa rơi lộp độp.
Không thể đi đường núi trong thời tiết tệ hại như thế này, Giản Dao đành ngồi ở ghế sofa chờ đợi. Cô gọi điện về nhà báo tin, dặn người nhà không cần đi đón.
Giản Dao ở lại ngôi biệt thự cho đến khi trời tối hẳn.
Lúc này trong nhà bật đèn sáng trưng, khiến đồ gia dụng cổ điển đẹp đẽ càng trở nên bóng loáng như gương. Bên ngoài mưa tuôn xối xả, làm ngôi nhà rộng lớn càng trống trải lạnh lẽo.
Nguồn điện của thành phố nhỏ không ổn định. Giản Dao từng nhiều lần trải qua tình huống bị mất điện trong đêm mưa bão. Cô nghĩ thầm: “xin đừng mất điện.”
Ý nghĩ vừa vụt qua đầu óc, Giản Dao chợt nghe thấy tiếng dòng điện “xoẹt xoẹt” nhè nhẹ. Ngay sau đó, đèn điện vụt tắt, trước mắt Giản Dao tối đen.
Giản Dao ngồi yên mấy giây, cô mở đèn pin trên điện thoại di động. Dưới ánh sáng mờ mờ, xung quanh một màu u ám. Bên ngoài cửa sổ đột nhiên có tia chớp lóe sáng, khiến một góc nhà tối tăm bỗng trở nên trắng toát.
Giản Dao chậm rãi đi đến đầu cầu thang lên tầng hai. Cô gọi lớn tiếng: “Bạc tiên sinh! Bạc tiên sinh!”
Không có tiếng trả lời.
Giản Dao đi lên, đến tận cùng cầu thang, cô bất giác ngẩn người. Bởi đầu cầu thang trên tầng hai xuất hiện một cánh cửa sắt đen sì âm u thâm nghiêm.
Giản Dao run run, nhưng vẫn tiến lên gõ nhẹ vào cánh cửa sắt và gọi hai câu.
Bên trong vẫn không có động tĩnh.
Trên cánh cửa sắt có một lỗ nhỏ bằng bàn tay, Giản Dao kiễng chân nhòm vào bên trong. Nhờ ánh chớp, cô nhìn thấy một hành lang dài tối mờ mờ và mấy cánh cửa phòng đóng chặt.