![]() | ![]() ![]() |
"Nếu ko có bà, tui cũng phải thi với 1 đứa khác... "
"Xời, thế bà kêu tui làm vật thí mạng hả?"
"^-^ Nói gì thế, biết đâu họ chọn bà?"
Cả nó lẫn tôi đều biết, nó giỏi hơn tôi ở khoản thiết kế trên máy,
Tôi chỉ thừa hưởng được của mẹ năng khiếu vẽ tay bằng màu nước...
Nhưng bây giờ, ai lại tuyển họa sĩ vào studio??
"Ai là Hải Giang?"
"... Em?"
"Em vào đây. Còn em, xin lỗi, em có thể ở lại chờ bạn hoặc về trước"
"... "
Tôi đứng dậy 1 cách chậm chạp, và quay sang nhìn Mai..
"Chúc mừng!^-^ tui đã nói mà, biết đâu... vào đi, tui chờ!!"
Mai cười toe và khoác tay kêu tôi đi nhanh,
Nó đang tỏ ra thế thôi, tôi biết, niềm kiêu hãnh trong Mai lớn lắm.
Tôi thấy, lẽ ra người được chọn phải là nó thì tốt hơn.
tại sao lại là tôi?
... ... .
"Vì em hiểu được cái hồn của nhân vật"
"Là sao?"
"Bài của bạn em rất đẹp và bắt mắt. Nhưng nó ko phù hợp với bức hình ca sĩ, đang chụp trong tư thế buồn... Thiết kế phải đòi hỏi sự hoà hợp. Bài của em chân phương, nhưng kỹ thuật ko kém chút nào."
Tôi lắng nghe anh ấy khen tác phẩm của mình mà cứ ngỡ đang nghe bài báo nào đó..
Tôi.. đã làm cái bài xuất-sắc đến thế à?
"Khi nào em có thể đi làm?"
"À.. chắc phải tuần sau."
"OK, vậy hẹn em tuần sau. Anh là Tiến."
"Dạ... "
... ... ...
Suốt đường đi, Mai chạy chậm theo tôi, không nói gì cả.
Điều đó làm tôi thấy ái ngại vô cùng... nên tôi phải lên tiếng.
"Sao họ tuyển dễ thế nhỉ?"
"Họ tuyển kín thôi. Ko có thời gian"
"Vậy à... sao bà biết?"
"Anh tui làm giám đốc kinh doanh ở đó."
"Trời... "
Tôi ko kìm nổi sự ngạc nhiên, nếu thế, hẳn là họ phải biết Mai... ?
Mai nheo mắt nhìn tôi, rồi vỗ vai..
"thôi, tui rẽ chỗ này, bà về nhé. Nhớ khao khi lãnh lương"
"Ừ..Cảm ơn"
... ... ...
Khi tôi tới nhà, trời đã xế chiều.
Dì Út vẫn chưa về, chắc dì còn bận trên cơ quan..
Tôi mang tạp dề để chuẩn bị bữa ăn tối,
thì chuông cửa reo.
"Hi !!!!"
"??"
"Trông hay nhỉ? Đang nấu ăn à?"
"???"
"Ai chà, đừng có nhìn tôi thế. Tôi chỉ đi ngang và nghe mùi thức ăn thôi."
"Tôi còn chưa bắt đầu!"
"Oh.. vậy hả. trực giác tôi tốt ghê ^-^"
Hắn cứ thế bước vào cửa trong khi tôi ko hề mời,
Tôi bắt đầu hối hận khi tối qua đã bám lấy hắn để về nhà.
Nếu ko... hắn ko thể nào biết được nhà tôi để đi quấy rối thế này.
"Ey!! Bỏ dép ra!"
"Oh... Sorry!" ^^
Bằng câu nói đó, dĩ nhiên hàm ý là tôi chấp nhận cho hắn vào!!
�"i trời... chỉ vì tôi phát hoảng khi sàn nhà sạch boong dì Út đã lau kỹ bị đôi dép của hắn vấy bẩn..
"Hey, lúc trưa sao không trả lời tin nhắn?"
" -__- ... ...You!! định làm gì ở đây??"
"Ăn tối! Hehehe"
Tôi phải làm gì với gã này bây giờ!
[Xịch... ">
ố, hohoho... Dì Út đã về!!
Út ơi, tống tên này đi dùm con!!!!!!!!
Tôi nhanh chóng ra mở cửa cho dì Út, còn hắn thì lại tò tò theo sau tôi.
Chương 6
"Dì về rồi ^-^"
"Làm gì mừng dữ vậy? ... Ai đây?"
"hắn... "
"bạn cùng trường của Giang ạ!"
Hắn chạy tót ra bằng đôi chân trần (vì chưa kịp xỏ dép vào)
Xông xáo dắt xe cho dì Út,
Trong khi tôi đứng ngẩn tò te ở bục cửa.
"Cổ xe dì bị lỏng bù loong rồi, chạy thế nguy hiểm lắm"
"Ừ, hèn chi... dì chạy thấy nó kỳ kỳ.."
"trời... may mà chưa có gì. để con siết lại cho!"
"Thế thì còn gì bằng... "
Họ nói chuyện làm như ko hề nhìn thấy tôi,
Và như thể đã quen thân với nhau từ dạo nào rồi vậy.
Coi ra, dì ko hề có ý định sẽ tống cổ hắn đi dùm tôi..
Hắn có giá trị lợi dụng quá... đối với chiếc xe của dì!! -___-
Tôi bất lực thở dài đi vào bếp..