![]() | ![]() ![]() |
_ Không lâu nữa thôi! Chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi! Điều đó khó khăn lắm sao? Tôi cũng như cậu, ao ước có được một cuộc sống bình yên, được đến trường vô tư như bao người cùng trang lứa, được thoải mái làm những điều mình thích, được đi bất cứ đâu, làm gì thì làm. Nhưng nếu... không có đấu tranh liệu ta có được tương lai như thế không? Tại sao lại bỏ mặc chúng tôi khi chúng tôi cần cậu nhất chứ? - Sự ức chế của Minh bộc phát, ấn đường cau lại oán hờn.
_ Yên tâm! Angel rất an toàn. Tôi sẽ không cho ai khai quật nó lên đâu! Nó mãi mãi là bí mật! Và... hãy để cô gái ấy được sống vô tư như trước giờ, đừng làm đảo lộn cuộc sống tươi đẹp đó! Đã có tôi bên cô ta rồi! Rất an toàn! - Di vừa nói vừa nhìn vào khung hình kê trên bàn mà ám chỉ. Trên hình, một người đàn ông ngoài 40, bên cạnh là một cô bé xinh xắn có đôi mắt màu xám tro thanh khiết đang quàng lấy vai ông trìu mến.
Minh nghiêng đầu, vẻ không an tâm:
_ Tôi vô phương với cậu. Và tôi cũng không muốn thuyết phục hay van nài. Nhưng hãy nhớ: Bất cứ khi nào cần đến giúp đỡ thì hãy liên lạc với chúng tôi. Hãy nhớ chúng ta từng là bạn! - Minh rời khỏi ghế, xoay mặt đi. - Tôi về đây!
_ Cảm ơn... vì tất cả! - Tiếng nói trong nhẹ vẳng lại phía sau, Khánh Di cúi đầu chào như cảm kích, chú thỏ an lành mà ngủ vùi trên tay cậu.
Minh không nói gì, cho tay vào túi rời đi, khoé môi ẩn hiện nụ cười như có như không.
Tiếng chuông gió lại lách cách kêu, ai đó đã mở cửa phòng khám rời đi. Nắng sáng nhạt hơn, hâm hấp một cảm giác oi nồng. Chiếc Mercedes đen vụt đi nhanh chóng khỏi phòng khám, làn khói xám mỏng sau xe phả vào khoảng không một vệt dài.
[Buông tha chưa chắc là một ân huệ...">.
Two.
Quyền lực bị đánh rơi.
***
Bỏ lại sau lưng cái ồn ào phố thị, Minh trở về khách sạn tắm rửa, nghỉ ngơi. Phòng của cậu là phòng cao cấp nhất của khách sạn New World nằm ở tầng năm. Cái thang máy vừa đến nơi, cái chuông kính coong báo hiệu thật vui tai. Chìa khóa phòng là một tấm chíp điện tử có mã số thật tinh vi, an ninh rất khắt khe. Nhưng cho dù là làm mất tấm chíp này đi nữa thì cậu vẫn có thể mở cửa một cách vô tư.
Mở cửa ra, cái không khí thiếu vắng hơi người và nồng mùi nước hoa xịt phòng ngan ngát xông vào mũi cậu. Mệt nhoài cả ngày, bây giờ cậu ấy muốn ngả lưng ngay xuống cái giường êm ái trải dra trắng tinh khôi. Kiến trúc căn phòng này thật xa hoa. Nó là một căn phòng ở khách sạn nhưng thật ra nó giống như là một ngôi nhà thu nhỏ hơn. Rộng lớn và đậm phong cách châu Âu cổ điển là đặc điểm chính của căn phòng. Sắc vàng nâu dịu mắt, rèm cửa trắng tinh khôi phủ che mất không gian bên ngoài ban công. Tất cả tạo nên một thế giới cổ xưa tinh tế.
Minh khẽ nhắm lại hàng mi rậm cong cong, đen nhánh của mình, giờ thì cậu không còn đầu óc đâu nữa mà ngắm phòng ốc nữa. Làn da trắng bị bắt nắng mà trở nên hồng hồng ửng lên. Cậu không ngủ mà chỉ nằm lăn ra thở hắt. Chợt tiếng chuông của phòng cậu vang lên, theo bản năng và quá mệt vì đói, giọng cậu hơi yếu, vẻ vô cùng uể oải, phải nói cậu có một giọng nói rất hay nhưng giờ lại trở nên đuối xừ:
_Vào đi, cửa không khoá!
_ Thiếu gia! - Một vệ sĩ áo đen kính cẩn gập người 90 độ chào cậu, nhìn anh ta khoảng chừng 22-23 tuổi, có mái tóc vàng, mũi cao tăm tắp, có đôi mắt màu thuỷ bích - Alex vừa cúi đầu chào cậu. Tuy cố tỏ vẻ kính trọng thiếu gia của mình nhưng anh vẫn không nén được bản tính mà giáo huấn Minh:
_ Đi chơi cho đã rồi giờ lăn ra than mệt, ăn roi được chưa? - Phải nói tuy anh ta là một người châu Âu chính gốc nhưng phát âm tiếng Việt khá tốt, khó mà phát hiện anh chỉ mới học tiếng Việt gần một năm.