![]() | ![]() ![]() |
Tôi đi rửa rau, an tâm hạ đẹp con bé ấy. Đố mà nó thoát khỏi. Ai ngờ...
Nó loay hoay với tô bún, mặt mày bí xị như bánh bao chiều. Từ nhà trước, bỗng Hạ Khánh Di lù lù bước tới.
_HẮT XÌ! HẮT XÌ! HẮT XÌ! - Hắn hắt hơi tù tì mấy cái.
_Anh Di! Anh bị cảm hả? ( Á, có rồi! Di lão đại, cứu tinh của đời em! Anh hãy cứu rỗi lấy em! Ăn dùm em tô bún "ngon lành" này đi anh!). - Cherry hỏi.
_Hông phải! Anh mới từ vườn vô! Ở đó có cây hoa nhài đang trổ hoa. Thơm nứt mũi luôn! Nhưng mà ngửi một hồi không biết sao mà hắt xì luôn! Nghẹt mũi luôn rồi nè! Hắt xì! - Khánh Di trả lời, tay xoa mũi bực dọc. - Ủa? Em đang ăn bún riêu hả? Wow! Màu sắc hấp dẫn quá! - Thông cảm, con gà mờ Hạ Khánh Di hôm nay quên đeo kiếng, đôi mắt một mí lấp loé ánh xanh vui vẻ.
_Ừm, "bún riêu" đó anh! Anh ăn hông? - Con nhỏ kia gật gù bỏ ngõ.
_Của em mà! Thôi, ăn đi! Anh đi lấy cái kính để ở trên nhà trước đã, hồi nãy rửa mặt xong để quên trên phòng khách rồi!
_Thôi mà! Ngồi xuống! Đũa nè, muỗng nè, tô nè! Xực đi anh! Em không cản đâu! - Con bé tinh quái đó bắt đầu diễn trò. Hơ hơ, tính nhờ con khỉ đó chịu giùm hả? Cưng gan nhỉ?
Tôi đứng đằng xa, tai dỏng lên hóng hớt. Nghe quỷ nhỏ đó nói thế định bay lên ngăn cản nhưng tôi sực nhớ lại Di cũng là kẻ thù. Nhất tiễn song điêu, cứ cho con nhỏ đó mời mộc Di đi, ngư ông đắc lợi thôi! Mất mác gì!
_Ăn hả? Của em mà!
_Ăn đi anh! Em ăn no rồi! Tô này đặc biệt cho anh đó! Ăn đi mà! - Nó nịnh nọt mời Di.
_Ờ, vậy anh không khách sáo à nha! - Di tí tởn, đưa đôi đũa lên chuẩn bị ăn. Chia buồn cùng ông nhé Di! Ông muốn chết thay nó thì tui chìu, xử nhanh tiêu gọn mà! Ha ha!
Cherry chống cằm chờ đợi, mắt sáng quắc, hồi hộp nhìn.Tôi đứng đằng bếp cũng hóng hớp mà xem kết quả.
Một, hai, ba,... Thình thịch... Thình thịch...
_ÁÁÁÁÁÁaaaaaaaaaaa! Cay quáááááááaaaaaaaa! - Một âm thanh "êm dịu" sơ sơ 20 000 "đề -xi- ben" (dB_Decibel) vang lên làm nóc nhà của tôi muốn bật đinh, rớt xà bay tán loạn, làn hơi lảnh lót đủ tư chất để được mời vào nhà hát Sidney Opera biểu diễn. Hô hô, Hạ Khánh Di, chúc mừng ông đã được nếm món ăn "sát thủ" đó! Ông không bị lột lưỡi mới là lạ, tôi chơi nguyên hũ ớt bột chứ mấy muỗng hồi nào! Ha ha! Trả thù được một người rồi! Oh yeah! Lá là la!
_Nước, nước! Cay quá! Cay muốn chết đi được! Món gì mà khủng khiếp vậy chứ? Không từ nào diễn tả được luôn! Mùi vị thật kinh khủng! Nước! - Tên Di rối rít đi tìm nước uống, la lối khiến ngôi nhà vỡ bụng bằng một tràn cười muốn đứt ruột.
Tôi cười như phát khùng, mẹ tôi thì cầm cái vá múc bột mà cười khằng khặc, Vĩ An chứng kiến từ đầu tới cuối cũng không chịu nổi mà cười lăn lộn, con Cherry thì vỗ tay đôm đốp phán:
_Thấy chưa? Biết ngay mà! Đời nào mà bà chị nhà mình tử tế thế được! Xém nữa chết dưới mưu đồ độc ác của bả rồi! Hơ hơ, may thiệt!
_Cherry! Em dùng anh là vật thí nghiệm vậy hả? Hừ hừ! Muốn giết anh à? Cay muốn lột lưỡi nè! Oa oa cay quá! - Di vừa tu nước ừng ực, miệng thổi phì phò hạ hoả. Xém nghĩ Khánh Di hoá thành con rồng nhỏ biết phun lửa trong phim hoạt hình. - Cái trò tàn ác này do bà làm phải hông Apple? - Hắn chống nạnh hầm hầm nhìn tôi.
_Ờ, tui làm đó! Bỏ tật ham ăn nha cưng. Tui tính gài con Nhi ai dè ông nhào vô chịu dùm làm chi, ráng chịu! - Tôi ỡm ờ tỏ ra vô trách nhiệm.
_Tính dùng mấy chiêu này để phục kích em hả? Ha ha, xưa rồi Diễm! Chị vẫn chưa đủ trình độ hạ được em đâu! Thôi, em đi thay đồ! Dọn mấy cái này đi nghen! Ha ha! - Con nhỏ đó làm vẻ như vừa thắng trận về, kênh mặt hãnh diện rồi chạy ù lên gác như sợ tôi bày thêm trò nào hãm hại nó nữa.