![]() | ![]() ![]() |
"Cốp, cốp, rẻng, rẻng, rầm rầm!" - Âm thanh lảnh lót mà tôi thường tạo ra khi đụng tới khu bếp của mẹ. Riết là tôi được "đặt cách" ăn bát inox, tô nhựa, dĩa mũ, đũa gỗ, nói chung là toàn là hàng rơi xuống đất vạn lần "không biến dạng", thế còn được nghe thêm nhiều âm thanh vui tai khác nhau do tôi tạo ra nữa. Một công đôi việc mà!
Tôi hí hửng xuống nhà sau, cách cái bếp gần 5m là bắt đầu giảm tốc độ (sợ trượt chân phi thẳng vào nồi nước lèo nấu bún riêu trên bếp, đổ nợ nữa thì khổ!). Thả con chó xuống, tôi đi rửa tay và đảo mắt xem mẹ nấu ăn:
_Wow! Bún riêu cua nè, bánh xèo nè, gà quay nè, cá hấp nè, có chè nha đam nữa nè! Oa oa! Đồ ăn ngập mặt luôn!
_Ôi, cái con nhóc này! Thấy ăn là mắt sáng rỡ! Chẳng mần ăn được gì mà nghe ăn món ngon là cứ tươm tướp. Hết nói! - Mẹ vỗ đầu tôi cười trừ.
Tôi nũng nịu thẹn rồi liếc qua chỗ An đang phụ mẹ tôi nhặt rau cho món bánh xèo, trêu Vĩ An:
_Hơ hơ, con gái giỏi nấu ăn là xưa rồi. Con trai thời nay biết nấu ăn mới là đỉnh, như An nè. Bảo đảm mai mốt có nhiều cô xếp hàng đợi làm vợ luôn!
_Phì, ý bà nói bà nằm trong số con gái đó hả? Hơ hơ, tui thương bộ chén bát nhà tui lắm nha, còn có mấy cái để ăn cho tử tế đó! Anh nào mai mốt rước bà về phải mua chục chén nhựa xài quá! (tui đang nói ngược đó, bà hiểu sao thì hiểu) - An đang chăm chú nhặt mấy lá dấp cá liền ngẩng mặt lên chọc tôi.
_Xì, ông đừng có mơ! Tui cũng đâu có tệ đến mức đó đâu! - Tôi dẫu môi biện bạch.
_Ừ, không tệ mà mười lăm tuổi đầu chỉ nấu được...mỳ gói và...trứng các kiểu chiên, luộc, kho... Con gái của mẹ giỏi ghê vậy đó! Không bằng một góc của Vĩ An nữa! - Mẹ tôi vừa hí hoái pha thứ bột vàng nghệ để đổ bánh xèo, vừa tranh thủ chọc ghẹo tôi.
Tôi giúp mẹ bưng rổ tép đã sơ chế sạch cùng với những thớ thịt thái mỏng để gần bếp để đổ bánh, giận dỗi la oái:
_Mẹ ơi! Sao mẹ vạch áo cho người ta xem lưng thế? Mà sao con không bằng Vĩ An? Hơn nữa là đằng khác! Vĩ An rửa chén mới mẻ một góc thôi, con rửa một cái là mẹ có cơ hội mua theo vài kiểu chén mới để xài dần mà mẹ còn trách cứ gì.
_Trời ơi! - Cả mẹ và An đều muốn té bật ngửa vì nghe tôi nói.
_Bà hơn tui ở cái khoản phá của chứ hơn cái điểm nào? - An giơ giơ bó xà lách lên phản biện.
_Hãnh diện ghê hén con. - Mẹ tôi cũng lắc đầu cười trừ.
Tôi cũng bụm miệng cười rồi tí tởn:
_An này, bỏ đó tui làm cho. Ông lên yahoo của tôi thay cái password mới với thay luôn cái avatar dùm tui nha!
_Ặc, em lạy chị! Đưa chị nhặt một hồi không còn cái lá để ăn thì khốn! - Cậu ta lạy giơ cái bó húng quế lên sá sá lạy tôi.
_Sợ nó nhặt làm sao mà sâu ở lại, rau đi nhé thì nguy. Thôi An, vì yêu thương cái đường ruột vô tội của tất cả chúng ta thì con làm ơn nhặt nốt cái mớ rau này rồi hẵn đi. Đưa cái con nhỏ này nhặt bác sợ bị ngộ độc thực phẩm lắm! - Mẹ tôi lại hùa theo tên An mà ức hiếp tôi.
_Sao mà mẹ sỉ vả con hoài vậy? - Tôi dậm chân tức.
_Dạ, gần xong rồi bác à! - An đáp rồi quay qua tôi. - Đợi tý đi bà nội! - Hừ, vừa xưng tôi là "chị" giờ lại nhảy tới "bà nội", công nhận tôi thăng chức nhanh thật nha!