![]() | ![]() ![]() |
Bạc Cận Ngôn cầm một cái ô màu đen lớn, Giản Dao đứng bên cạnh anh. Đầu tiên, Bạch Cận Ngôn quay sang Châu Tần, khóe miệng anh ẩn hiện ý cười: “Châu tiên sinh, đến lượt anh rồi.” Bất chấp tiếng mưa rơi, giọng Bạc Cận Ngôn vẫn đặc biệt thanh lạnh và rõ ràng.
Châu Tần: “Tôi không biết. Tối hôm đó tôi đi ngủ từ sớm.” Lâm Vũ Huyên và Thẩm Đan Vi ở bên cạnh lặng thinh.
“Để tôi giải thích thay anh.” Ý cười trong khóe mắt Bạc Cận Ngôn càng lạnh và sâu hơn: “Chúng tôi đã phát hiện ra nhật ký bí mật của Vương Uyển Vi. Cô ta ghi lại trong nhật ký, có người dùng ma túy khống chế và chiếm hữu cô ta trong nửa năm qua. Chúng tôi đã tìm thấy chứng cứ chứng minh, buổi tối hôm xảy ra vụ án, người đó tới phòng của Vương Uyển Vi. Đêm tối mưa to gió lớn, một cô gái không thể vô duyên vô cớ chạy khỏi nhà, trừ khi hung thủ ép cô ta làm vậy. Châu tiên sinh, thật trùng hợp, hoa tai của cô ta rơi ở chỗ nghỉ của anh.”
Châu Tần đanh mặt: “Tôi hoàn toàn không rõ chuyện Bạc tổng nói.”
Bạc Cận Ngôn liếc anh ta một cái. Anh không tiếp tục truy vấn mà quay sang hai người phụ nữ bên cạnh.
“Hai vị có muốn nói điều gì không? Buổi tối hôm đó, hai vị có thấy tình hình ở bên này?”
Lâm Vũ Huyên: “Chúng tôi làm việc đến 12 giờ hơn rồi đi ngủ nên chẳng nhìn thấy gì cả.”
“Vậy à?” Bạc Cận Ngôn mỉm cười nhìn bọn họ: “Rất tiếc, chứng cứ liên quan đến hai vị càng bất lợi hơn.”
Hai người phụ nữ biến sắc mặt.
Giản Dao rút bản photo báo cáo giám định, giải thích ngắn gọn với bọn họ.
Bạc Cận Ngôn: “Về cơ bản có thể xác định, Vương Uyển Vi và hung thủ xảy ra đụng chạm thân thể ở vị trí gần cửa sổ hướng ra sân sau của hai vị, do đó cô ta mới bị rụng nhiều tóc như vậy. Vương Uyển Vi còn đến trước cửa nhà hai vị. Hai vị định không giải thích sao?”
“Tôi…tôi không biết.” Sắc mặt Lâm Vũ Huyên trắng bệch trong giây lát.
Thẩm Đan Vi mở miệng: “Tôi chịu.”
“Không sao cả.” Bạc Cận Ngôn nhìn ba người: “Hiện tại không có chứng cứ chứng tỏ Bùi Trạch, Tiền Dục Văn và Mạch Thần dính dáng đến vụ án nên tôi tạm thời tin ba người đó trong sạch. Với những chứng cứ này, ba vị đương nhiên vinh dự trở thành đối tượng tình nghi lớn nhất. Tôi sẽ lập tức giao ba vị cho cảnh sát. Have a nice trip.” (Have a nice trip: Chúc có chuyến đi vui vẻ)
“Bạc tổng, tôi thật sự không rõ xảy ra chuyện gì.”
“Anh không thể định tội chúng tôi như vậy.”
“Trò đùa gì thế?”
Ba người tái mặt, đồng thanh kháng nghị.
Bạc Cận Ngôn ngoảnh đầu dặn Giản Dao gọi mấy người vệ sỹ và xe ô tô chịu trách nhiệm áp giải bọn họ. Sau đó, anh quay sang ba người, cất giọng nhàn nhạt: “Chứng cứ rõ rành rành, các vị không cần nói nhiều, cảnh sát sẽ chính thức thẩm vấn các vị. Ngoài ra, con người tôi hay nể tình xưa nghĩa cũ, chúng ta dẫu sao cũng từng là đồng nghiệp. Tôi xin nhắc các vị một điều, thủ phạm chính có thể bị xử chung thân đến tử hình, tòng phạm ba đến năm năm. Các vị hãy chuẩn bị tinh thần.”
***
Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đến tòa nhà trung tâm hội nghị. Hai người ở một căn phòng riêng biệt, còn Lâm Vũ Huyên, Thẩm Đan Vi và Châu Tần được đưa vào ba căn phòng khác nhau. Cho tới lúc này, cả năm kẻ tình nghi đều tập trung ở một nơi. Các vệ sỹ canh gác ở bên ngoài.
Giản Dao và Bạc Cận Ngôn vừa ngồi một lúc, có người gõ cửa phòng. Đó là một người đàn ông trung niên mặc thường phục, khí chất mạnh mẽ và lạnh lùng. Giản Dao cảm thấy ông ta giống cảnh sát.
Cô quả nhiên đoán không sai.
“Xin chào giáo sư Bạc, tôi là Hoàng Hy thuộc đội hình sự cục công an thành phố. Nghe danh giáo sư đã lâu.” Người đàn ông khách khí bắt tay Bạc Cận Ngôn.
Bạc Cận Ngôn cười cười: “Cảnh sát Hoàng, chúng tôi chính thức bàn giao vụ án và kẻ tình nghi cho các anh. Bao giờ các anh mới có kết quả thẩm vấn?”